Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Bao Tự”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Không có tóm lược sửa đổi
n Đã lùi lại sửa đổi của 116.110.79.22 (Thảo luận) quay về phiên bản cuối của 116.105.202.195
Thẻ: Lùi tất cả Lùi sửa
Dòng 12:
Thời [[Chu Tuyên vương]], có câu đồng dao: ''"Gỗ dâu làm cung, gỗ cơ làm bao, bao đựng tên sẽ diệt nhà Chu"''. Một đôi vợ chồng không biết có lệnh cấm bán gỗ dâu và gỗ cơ, mang ra chợ bán liền bị triều đình truy bắt. Họ chạy trốn giữa đường thì gặp đứa trẻ bị thả trôi sông, bèn ôm mang theo đến [[nước Bao]]<ref>褒国, nay là khu vực [[Hán Trung]], tỉnh [[Thiểm Tây]]</ref>, được trị vì bởi thị tộc [[Hữu Bao Thị]] (有褒氏). Cô bé lớn lên chính là Bao Tự. Thời Tiên Tần, tên các phụ nữ thường là tên nước rồi họ sau, ở đây ''Tự'' là họ, còn ''Bao'' là tên quốc gia nàng sinh ra.
 
Về sau, người nước Bao phạm tội với [[Chu U vương]], bèn mang Bao Tự dâng vua để thoát tội. Bao Tự nét ngọc mày ngài, đôi má hồng đào, sắc nước khuynh thành, dáng điệu thanh thoát uyển chuyển, tự nhiên khiến ai ai nhìn thấy cũng ngẩn ngơ không chớp mắt. Chu U Vương càng mê mẩn hơn khi trên người nàng luôn tỏa ra một mùi hương hấp dẫn, dễ chịu mà không một phi tần nào trong cung sánh được.
 
== Phóng hỏa hí chư hầu ==
Từ khi tiến vào cung, hơn 6-7 năm trời, với nhan sắc tuyệt thế và cách cư xử khéo léo, Bao Tự rất được [[Chu U vương]] sủng ái, nàng đòi gì ông cũng cho nấy. NhưngĐể Baolàm Tựnàng tính tình lạ kỳcười, suốtnhà ngàyvua đămđã chiêu,tìm chẳngđủ baomọi giờcách nởchiều một nụ cườichuộng. SủngSau áinhiều lần cố đắmgắng Baonhưng Tựkhông nênthành, ChuQuắc Ucông Vương[[Thạch càngPhủ]] mongtâu mỏivới đượcvua nhìn thấymình nụ cườicách củalàm mỹ nhân. Nhan sắc củacho nàng vốncười. đãQuanh chinhđất phụcnhà đượcChu hoàncai toàntrị tâmvốn hồnxây Unhiều Vương,tháp naydầu mặtđể hoakhi lại thêmgiặc nụkéo cườiđến tươithì nhưđốt đóacác hoacột phùlửa dungbáo mớihiệu nở,cho càng[[chư làmhầu]] sayđến cứu. lòngQuắc người.Công Chínhkhuyên Chu vậyU Hoàngvương đếđốt Chulửa Ucho Vươngchư tìmhầu mọi cáchđến để làmcho Bao Tự cười nhưng đều không thành. ĐiềuChu nàyU khiếnvương vualàm rất đau đầutheo.
 
Bao Tự không tin rằng chỉ cần một ngọn lửa như thế mà quân ở các nước chư hầu cách xa cả nghìn dặm sẽ đến kịp thời. Và để chứng minh cho Bao Tự thấy, cũng là để nàng nở nụ cười hiếm hoi, Chu U Vương đã lập tức sai quân đốt lửa ngay. Quân chư hầu mấy nước lân cận trông thấy các cột lửa cháy, ngỡ là có giặc bèn hớt hải mang quân đến cứu. Đến kinh thành, thấy mọi người vẫn đi lại bình thường, không có giặc giã gì cả. Các chư hầu ngơ ngác nhìn nhau. Bao Tự ở trên đài trông thấy bật lên tiếng cười khúc khích. U vương thích quá, ngắm nhìn mặt hoa không chớp mắt, say đắm ngẩn ngơ như vừa uống xong cả mấy chục cân rượu. Xong U vương lệnh cho các trấn chư hầu rút quân về vì không có giặc. Đến một thời gian sau, vua Chu lại sai đốt lửa lần nữa và các chư hầu lại bị lừa để Bao Tự có được tiếng cười.
Một trong những cách vua dùng để "mua" nụ cười của nàng Bao Tự đó là xé lụa. Chuyện kể rằng, khi vua Chu U Vương dò hỏi mãi về chuyện nàng không chịu cười, Bao Tự đã nói: "Tiện thiếp chẳng thiết gì cười. Hôm trước có người xé lụa, nghe tiếng cũng lấy làm vui". U Vương như bắt được vàng, ông bèn truyền lệnh cho viên quan giữ kho mỗi ngày phải dâng vào cung 100 tấm lụa rồi sai cung nữ đứng xé. Dù phải bỏ cả ngàn vàng để mua một nụ cười của mỹ nhân nhưng khi hàng ngàn tấm vải lụa bị xé nát tan, nàng Bao Tự mới chỉ tươi vui hơn một chút chứ vẫn chưa chịu nhoẻn miệng cười với nhà vua.
 
Không chịu thua cuộc, vị vua mê gái đã tuyên bố sẽ tìm cách để làm ái khanh cười. Ông bèn truyền cho quần thần xem ai có cách gì làm Bao Tự cười thì sẽ được thưởng. Trong đó, Quắc công [[Thạch Phủ]] tâu với vua là mình có cách làm cho nàng cười. Quanh đất nhà Chu cai trị vốn xây nhiều tháp dầu để khi có giặc kéo đến thì đốt các cột lửa báo hiệu cho [[chư hầu]] đến cứu. Quắc Công khuyên Chu U vương đốt lửa cho chư hầu đến để cho Bao Tự cười. Chu U vương làm theo.
 
Bao Tự không tin rằng chỉ cần một ngọn lửa như thế mà quân ở các nước chư hầu cách xa cả nghìn dặm sẽ đến kịp thời. Và để chứng minh cho Bao Tự thấy, cũng là để nàng nở nụ cười hiếm hoi, Chu U Vương đã lập tức sai quân đốt lửa ngay. Quân chư hầu mấy nước lân cận trông thấy các cột lửa cháy, ngỡ là có giặc bèn hớt hải mang quân đến cứu. Đến kinh thành, thấy mọi người vẫn đi lại bình thường, không có giặc giã gì cả. Các chư hầu ngơ ngác nhìn nhau. Bao Tự ở trên đài trông thấy bật lên tiếng cười khúc khích. U vương thích quá, ngắm nhìn mặt hoa không chớp mắt, say đắm ngẩn ngơ như vừa uống xong cả mấy chục cân rượu. Xong U vương lệnh cho các trấn chư hầu rút quân về vì không có giặc. Đến một thời gian sau, vua Chu lại sai đốt lửa lần nữa và các chư hầu lại bị lừa để Bao Tự có được tiếng cười.
 
Câu chuyện này về sau được gọi là '''Phóng hỏa hí chư hầu''' (烽火戲諸侯), vang danh sử sách, trở thành một trong những điển tích nổi tiếng nhất về mối họa hồng nhan.