Khác biệt giữa bản sửa đổi của “James II của Anh”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Dòng 106:
Vào năm 1688, James ra lệnh cho tất cả các linh mục Anh giáo phải đọc bản Tuyên ngôn trước giáo dân nhà thờ của mình. Việc này càng làm các Giám mục Anh giáo trở nên xa cách với người đứng đầu Giáo hội.<ref name=harris216>Harris, 216–224</ref> Tuy bản tuyên ngôn làm cho James có được sự biết ơn ít ỏi từ những tín đồ Công giáo và người biệt giáo, nó làm cho đồng minh truyền thống của hoàng gia là Giáo hội Anh giáo lâm vào thế khó xử khi bị bắt buộc phải tự giảm bớt quyền lợi của mình.<ref name=harris216/> James còn gây nên những phản ứng chống ông mạnh hơn khi ônng tìm cách giảm bớt sự độc quyền của Anh giáo trong giáo dục.<ref name=harris224>Harris, 224–229</ref> Ở [[Đại học Oxford]], James làm mất lòng các tín đồ Anh giáo khi ông cho phép các tín đồ Công giáo giữ các chức vụ quan trọng trong hai trường lớn nhất của Oxford là [[Christ Church, Oxford|Christ Church]] và [[University College, Oxford|University College]]. Ngoài ra, James còn tìm cách buộc những Ủy viên Kháng cách của Đại học [[Magdalen College, Oxford|Magdalen College]] (cũng thuộc Oxford) phải bầu [[Anthony Farmer]], một người có nhiều tai tiếng và đựơc xem là một tín đồ Công giáo bí mật,<ref name=farmer>Tôn giáo chính xác mà Farmer theo là chưa rõ ràng. Macaulay nói: Farmer "giả vờ theo Giáo hội Công giáo La mã". Prall, trg. 148, gọi ông là "kẻ có cảm tình với Công giáo". Miller, trg. 170, nói rằng "mặc dù ông đã không tuyên bố mình là người Công giáo, ngừơi ta cũng tin rằng ông đã không còn theo Anh giáo." Ashley, trg. 89, không đề cập đến Farmer bằng tên, mà như là ứng cử viên theo Công giáo của Nhà vua. Tất cả các nguồn đồng ý rằng tiếng xấu của Farmer ở một điểm "ông là một nhân vật tai tiếng" là một cách để người ta ngăn chặn một ứng cử viên không có niềm tin tôn giáo rõ ràng. Xem ví dụ: Prall, trg. 148.</ref> làm giám đốc khi mà vị giám đốc đương quyền qua đời. Việc này vi phạm quyền tự quyết của các Ủy viên trong việc tự do bầu chọn các ứng cử viên.<ref name=harris224/>
 
Vào năm 1687, nhà vua chuẩn bị đưa những người ủng hộ ông vào Quốc hội, để Quốc hội có thể xóa bỏ Luật Khảo sát và Hình Luật. Những [[English Dissenter|người Anh ly khai khỏi Giáo hội Anh giáo]] thuyết phục James bằng cách khẳng định rằng họ ủng hộ ông và ông có thể khỏi cần phải lệ thuộc vào các tín đồ Anh giáo và phái Tory. James mở một cuộc thanh trừng toàn diện nhắmvào các quan lại dưới quyền chống lại kế hoạch của ông, bổ nhiệm các khâm sai (''lords-lieutenant'') mới và tổ chức lại các hội đồng chính quyền các thành thị và các phường hội.<ref>Jones, 132.</ref> Vào tháng 10, James ra lệnh cho các khâm sai ở các tỉnh chất vấn các thành viên Hội đồng Hòa Bình ba câu hỏi tiêu chuẩn : liệu họ có đồng ý bãi bỏ Luật Khảo sát và Hình luật, liệu họ có trợ giúp các ứng cử viên có ý định làm thế và liệu họ có chấp nhận Tuyên ngôn Đặc ân. Trong vòng ba tháng đầu năm 1688, hàng trăm người trả lời một cách thù địch ba câu hỏi trên bị bãi chức.<ref>Jones, 132-33.</ref> Bên cạnh đó, các thuộc cấp của nhà vua đựơc trao quyền ''tiền trảm hậu tấu'' thanh trừng các Hội đồng chính quyền để cố gắng tạo ra vĩnh viễn một guồng máy bầu cử thuộcphục tùng hoàng gia.<ref>Jones, 146.</ref> Cuối cùng, vào ngày 24 tháng 8 năm 1688, James đòi công bố các lệnh mở một cuộc tổng tuyển cử.<ref>Jones, 150.</ref> Tuy nhiên, nhận đựơc tin Hoàng thân William xứ Orange sắp đổ bộ lên Anh, James rút lại các lệnh và gửi thư cho các khâm sai thẩm ra các cáo buộc về việc lạm quyền diễn ra khi xây dựng điều lệ và chuẩn bị cho bầu cử như là một phần của sự nhượng bộ của James để có được sự ủng hộ.<ref>Jones, 159.</ref>
 
==Cuộc Cách mạng Vinh Quang==