Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Cung Nhượng Chương Hoàng hậu”
Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Không có tóm lược sửa đổi |
|||
Dòng 47:
Năm Tuyên Đức thứ 3 ([[1428]]), [[mùa xuân]], viện việc Hồ hoàng hậu không sinh con trai, chỉ có hai con gái, nên [[Minh Tuyên Tông]] dự bị Phế hậu.
Các đại thần [[Trương Phụ]], [[Kiển Nghĩa]] (蹇义), [[Hạ Nguyên Cát]] (夏原吉), [[Dương Sĩ Kì]] (杨士奇), [[Dương Vinh]] (杨荣) được triệu vào cung, Tuyên Tông dụ rằng:''"Trẫm 30 tuổi không con, mà Trung cung nhiều lần không sinh dục được, thân lại mang bệnh. Nay Quý phi có con, nên lập làm người kế thừa, Phu mẫu lấy tử quý, nên để Quý phi vào vị trí Trung cung"''. Các đại thần dâng sớ phản đối ý định, tuy vậy Tuyên Tông vẫn không nghe, ra chỉ buộc Hồ hoàng hậu nhượng vị. Về vị trí Hoàng hậu, Tuyên Tông lập sủng thiếp là [[Hiếu Cung Chương hoàng hậu|Tôn quý phi]] lên thay
上不怿罢。他日又诏问五人,辅、原吉对如前。士奇曰:“皇太后神圣,岂无旨者?”上曰:“与卿等议即太后旨也。”是日议未决。最后乃独召士奇于文华殿,屏左右谕曰:“朕丐卿,必欲卿处之如何?”士奇曰:“此非臣所能处也。”上曰:“虽然,以丐卿。”如是者三。士奇俯久之,仰而曰:“中宫与贵妃无嫌乎?”
(原评曰有:明一代多废后,自此始。大臣依回处写出可惜。)曰:“无之,顷中宫病逾月,而贵妃日过视,且倍殷也。”士奇曰:“若然,曷若乘中宫有疾,而陛下导之使辞让焉。”上曰:“善,卿第勿言,俟朕入导之。”数日复召士奇曰:“如卿言,中宫果辞让,虽太后不许,贵妃亦不受,然中宫意决矣。”士奇曰:“若此,愿陛下待两宫均等,无厚薄、无崇庳,终之始之。昔宋仁宗废郭后而恩意弥笃,可监也。”上曰:“朕不食言。”明日以谕议等,议等皆曰:“善。”
上乃敕礼部:“皇后自罹多病,不能承馈祀。重以无子,怀谦退,上表请闲。朕念伉俪重,屡拒不纳。而后恳再三,不得已已从所请矣。夫因其谦德而遂尊之,礼也。其称号、服食、侍从悉仍旧不改如敕。”乃更立孙氏为后,而后竟废。后乃退居长安宫,性本恬不喜事华饰,至是学清净,奉黄老为仙姑。张太后甚怜之,特召入,居清宁宫。凡内廷朝会飨宴,必命后居孙后上,孙后常怏怏。英宗立,尊张太后为太皇太后,孙后为皇太后,后益谦让,然视后如故。</ref>.
Tuyên Tông theo lệ [[Tống Nhân Tông]] phế truất Quách hậu, mà buộc Hồ thị phải ra [[Trường An cung]] (长安宫) tu luyện [[Đạo giáo]], hiệu xưng là '''Tiên sư''' (仙師). Tuy bị phế vị, mẫu hậu của Tuyên Tông là [[Thành Hiếu Chiêu hoàng hậu|Trương thái hậu]] rất quý mến Hồ Thiện Tường do tính tình hiền đức, ôn hòa. Để thường xuyên an dưỡng, Trương thái hậu thường triệu Hồ thị vào [[Thanh Ninh cung]] (清寧宮). Bấy giờ khi có đại yến, Hồ thị đều được sắp xếp an bài rất quy củ, nhất nhất theo quy chế của [[Hoàng thái hậu]], hơn hẳn so với sự thiết đãi của Tôn hoàng hậu. Vì vậy, Tôn hoàng hậu luôn không vui. Về sau, Minh Tuyên Tông cũng cảm thấy có lỗi việc phế truất Hồ hoàng hậu<ref>《明史 后妃列传一》“后无过被废,天下闻而怜之。宣宗后亦悔。尝自解曰:“此朕少年事”</ref>.
|