Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Cách mạng Hồi giáo”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Dòng 124:
[[Tập tin:Imam Khomeini in Mehrabad.jpg|nhỏ|trái|[[Ayatollah Khomeini]] trở về ngày mùng 1 tháng 2.]]
 
Vào [[1 tháng 2]] năm [[1979]], [[Ayatollah Khomeini]] trở lại Tehran với sự chào mừng nồng nhiệt của hàng triệu người Iran. Khomeini bay về Iran trên chiếc maymáy bay Beoing 747 thuê của hãng hàng không Air France.<ref name = "The Khomeini Era Begins">[http://www.time.com/time/magazine/article/0,9171,920102-2,00.html The Khomeini Era Begins - TIME<!-- Bot generated title -->]</ref> Không chỉ đơn giản là người lãnh đạo không thể phủ nhận của cuộc cách mạng,<ref>Taheri, ''Spirit'' (1985), p. 146.</ref> ông giờ đây đã trở thành một nhân vật "bán thần", được chào đón khi ông ta xuống máy bay với những tiếng hét ‘Khomeini, O Imam, chúng tôi kính chào ông, phước lành cho ông.’<ref>Moin, ''Khomeini'' (2000), p. 200.</ref> Đám đông lúc đó bắt đầu ngân nga "Đạo Hồi, Đạo Hồi, Khomeini, chúng tôi sẽ đi theo người," và thậm chí "Khomeini làm vua."<ref name = "Foucault Dreaming">[http://www.press.uchicago.edu/Misc/Chicago/007863.html What Are the Iranians Dreaming About?] by Michel Foucault, Chicago: University Press.</ref>
 
Trong ngày ông ta trở về, Khomeini đã thể hiện sự chống đối mạnh mẽ với chính quyền của Bakhtar trong một bài phát biểu mà trong đó ông hứa:"I shall kick their teeth in.’ Ông bổ nhiệm [[Mehdi Bazargan]] làm thủ tướng lâm thời của mình vào mùng 4 tháng 2, "với sự ủng hộ của quốc gia" và đòi hỏi `vì tôi bổ nhiệm ông ta, ông ta phải tuân lệnh’. Ông ta cảnh cáo rằng đó là "chính phủ của Chúa" và sự bất tuân là một sự "phản chúa".<ref>Moin, ''Khomeini'' (2000), p. 204.</ref> Sau khi phong trào của Khomeini có được động lực, quân đội bắt đầu ngả về phe ông. Vào ngày 9 tháng 2, khoảng 10 giờ đêm, một cuộc chạm trán nổ ra giữa lực lượng [[Cảnh vệ Đế quốc Iran|Cảnh vệ bất tử]] và những người [[Homafaran]] nổi dậy ủng hộ Khomeini của Không lực Iran. Khomeini tuyên là những chiến sĩ tử vì đạo trung thành đã không đầu hàng.<ref>Moin, ''Khomeini'' (2000), các trang 205–6.</ref> Những người cách mạng và binh lính nổi dậy đã có sự chủ động và bắt đầu chiếm các đồn cảnh sát và doanh trại quân đội, chia vũ khí cho quần chúng. Sự sụp đổ của chính phủ lâm thời không theo Đạo hồi diễn ra vào lúc 2 giờ chiều ngày 11 tháng 2 khi mà Tòa án Quân sự Tối cao tuyên bố "trung lập trong các tranh chấp chính trị hiện tại..nhằm gia tăng bất ổn và đổ máu."<ref>Moin, ''Khomeini'' (2000), p. 206.</ref><ref name = "Abrahamian 1982 529">Abrahamian, ''Iran'' (1982), p. 529.</ref> Các đài phát thanh và truyền hình, cung điện của [[triều đại Pahlavi]] và các tòa nhà của chính phủ sau đó đều bị chiếm giữ bởi lực lượng cách mạng.