Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Hòa Bình”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Không có tóm lược sửa đổi
Không có tóm lược sửa đổi
Dòng 141:
== Lịch sử ==
{{main|Lịch sử hành chính Hòa Bình}}
Tỉnh Hòa Bình được thành lập ngày [[22 tháng 6]] năm [[1886]] theo nghị định của Kinh lược [[Bắc Kỳ]] với tên gọi là '''tỉnh Mường''', tách phần đất có người Mường cư trú từ các tỉnh [[Hưng Hóa (tỉnh)|Hưng Hóa]], [[Sơn Tây (tỉnh Việt Nam)|Sơn Tây]], [[Hà Nội (tỉnh)|Hà Nội]] và [[Ninh Bình]]. Tỉnh lỵ đặt tại thị trấn Chợ Bờ (thuộc châu Đà Bắc) nên cũng còn gọi là tỉnh '''Chợ Bờ''', đến tháng 11 năm [[1886]] chuyển về xã [[Phương Lâm]] (thuộc huyện Bất Bạt, phủ [[Quốc Oai]], tỉnh Sơn Tây lúc bấy giờ). [[Tháng 4]] năm [[1888]] được đổi tên thành tỉnh '''Phương Lâm''', do Công sứ Pháp cai trị. Ban đầu tỉnh gồm cả [[Mộc Châu]], [[Yên Châu]] và [[Phù Yên|Phù Yên Châu]] ([[tháng 7]] năm [[1888]], cắt 3 châu này để nhập vào Đạo Quan binh thứ tư, sau này thuộc [[Sơn La]]), cùng với vùng có dân tộc Mường thuộc hai châu [[Thanh Sơn]] và [[Yên Lập]] ([[tháng 10]] năm [[1888]], cắt 2 châu này về [[hưng Hóa (tỉnh)|tỉnh Hưng Hóa]]). Công sứ Pháp Rougery bị nghĩa quân Thanh Sơn tấn công và giết chết ở sở tại.
 
Ngày [[18 tháng 3]] năm [[1891]] [[Toàn quyền Đông Dương]] ra nghị định đổi tên tỉnh Phương Lâm thành tỉnh Hòa Bình với 6 châu: Lương Sơn, Kỳ Sơn, Lạc Sơn, Lạc Thủy, Mai Châu (châu Mai) và Đà Bắc.