Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Lê Chiêu Thống”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Thẻ: Sửa đổi di động Sửa đổi từ trang di động
Không có tóm lược sửa đổi
Dòng 49:
'''Lê Chiêu Thống''' ([[chữ Hán]]: 黎昭統, [[1765]] &ndash; [[1793]]), tên thật là '''Lê Duy Khiêm''' (黎維[[Tập tin:Nom Character ⿰礻兼 (2).svg|16px]]), khi lên ngôi lại đổi tên là '''Lê Duy Kỳ''' (黎維祁)<ref name=KDVSTGCM46>[http://www.avsnonline.net/library/ebooks/vn/lichsu/kdvstgcm/kdvstgcm51.html Khâm định Việt sử Thông giám Cương mục], Chính biên quyển thứ 46</ref>, là vị hoàng đế thứ 16 và là cuối cùng của [[nhà Lê trung hưng]], thực ở ngôi từ cuối [[tháng 7]] âm lịch<ref>Vua [[Lê Hiển Tông]] mất ngày 17 tháng 7 âm lịch</ref> năm [[1786]] tới đầu [[tháng 1]] năm [[1789]].
 
Triều đại của ông chứng kiến sự thay đổi lớn từ việc kết thúc các đời chúa Trịnh đến sự phát triển của nhà Tây Sơn, và việc cầu viện [[nhà Thanh]] đem quân sang đánh [[Nguyễn Huệ|Quang Trung]] với hy vọng trở lại ngai vàng. Việc làm đó của ông bị một số nhà sử học trong nước sau này chỉ trích dữ dội, coi đó là hành vi ''bán nước'', ''cõng rắn cắn gà nhà''.
 
== Trước khi kế vị ==
Dòng 124:
 
== Chết trên xứ người ==
Tháng giêng năm Kỷ Dậu (1789), [[Quang Trung]] (Nguyễn Huệ khi đó đã xưng hoàng đế) kéo quân ra Bắc Hà, chỉ một trận quét sạch 29 vạn quân Thanh, vuaChiêu Thống lại phải theo bại quân nhà Thanh chạy sang Trung Quốc. Chiêu Thống lại tiếp tục xin nhà Thanh cho quân cứu viện. Nhà Thanh, phần sợ Quang Trung, phần đã ngán ngẩm việc chinh chiến, chỉ hứa hão với Chiêu Thống mà không cho quân. Thân vương nhà Thanh là [[Phúc Khang An]] hứa giúp quân cho Chiêu Thống, nhưng lại tâu với vua Thanh [[Càn Long]] rằng Chiêu Thống không còn muốn trở về. Tháng tư năm đó, theo lời tâu của [[Hòa Thân]] và Phúc Khang An, Càn Long phong Nguyễn Huệ là An Nam quốc vương và nhận tiếp sứ của nhà Tây Sơn.
 
Thế nhưng, Chiêu Thống vẫn chưa thôi mộng phục quốc. ''Cương mục'' chép: