Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Chiến tranh Yom Kippur”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Utakem8 (thảo luận | đóng góp)
Utakem8 (thảo luận | đóng góp)
Dòng 282:
Về phía người Ả Rập, những thắng lợi lớn trong giai đoạn đầu cuộc chiến khiến người dân các nước này rất phấn chấn. Binh sỹ Ả Rập cũng thể hiện sự tiến bộ rõ rệt so với [[chiến tranh Sáu ngày]] năm 1967. Với dân số ít ỏi của mình, kể cả khi tổn thất về người của Israel chỉ bằng 1/3 đối phương, thì họ cũng sẽ là bên kiệt sức trước. Người Israel lo ngại nếu một cuộc chiến nữa nổ ra và quân đội Ả Rập tiếp tục tiến bộ hơn nữa, thì liệu họ có thể chống đỡ được hay không. Israel phải tính đến chuyện từ bỏ các lãnh thổ đã chiếm của Ai Cập để đổi lấy hòa bình.
 
Mặc dù thiệt hại nặng hơn đối thủ, các tuyên bố của khối Ả rập về chiến thắng không phải là quá cường điệu. Ở phía bắc, người Syria và đồng minh của họ đã chiến đấu dữ dội với Israel, khiến mặt trận ở đây bị bế tắc. Ở phía nam, Israel đã khiến quân đoàn số 3 của Ai Cập bị mắc kẹt, nhưng không rõ là người Israel có thể duy trì các lực lượng của họ trên bờ tây của kênh đào Suez hay không, bởi các đơn vị dự trữ của Ai Cập có thể phản công quyết liệt (theo ước tính, Ai Cập vẫn còn khoảng 200300.000 quân dự bị và 1.000 xe tăng, vượt trội nhiều5 lần về số lượng so với quân Israel ở bờ Tây kênh đào Suez). Nếu chiến tranh tiếp tục kéo dài, ai là người chiến thắng là khó có thể nói trước.
 
Cuộc đàm phán hòa bình khi chiến tranh kết thúc đánh dấu lần đầu tiên các quan chức Ả Rập và Israeli họp mặt trực tiếp đàm phán, kể từ sau [[Chiến tranh Ả Rập-Israel 1948|cuộc chiến năm 1948]]. Trong cuộc chiến tranh này, Tổng thống Ai cập đã đạt được mục tiêu đề ra – đàm phán hòa bình trên thế mạnh với Israel và Mỹ (tháng 9/1978, Ai cập và Israel ký thỏa thuận hòa bình – Ai Cập công nhận Israel và Israel rút quân ra khỏi bán đảo Sinai), lấy lại được phần lãnh thổ bị chiếm đóng. Nhưng cũng vì việc công nhận Nhà nước Israel mà ông đã bị các quân nhân Ai Cập ám sát trong lễ duyệt binh 6/10/1981 (kỷ niệm 8 năm ngày bắt đầu cuộc chiến tranh).
 
Còn phía Syria thì không thu được lợi ích gì. Thỏa thuận ngừng bắn bất ngờ giữa Ai Cập và Israel đã khiến Syria gần như bị "bán đứng", họ lâm vào thế đơn độc và không thể tác chiến được nữa, và Israel thậm chí còn giành được thêm nhiều phần lãnh thổ trên cao nguyên Golan. Năm 1979, Syria bỏ phiếu cùng các nước Ả Rập khác để trục xuất Ai Cập ra khỏi [[Liên đoàn Ả Rập]].
 
[[Trevor Dupuy]] đã tổng kết về kết cục cuộc chiến<ref>http://www.au.af.mil/au/awc/awcgate/navy/pmi/1973.pdf</ref>:
:''Nếu chiến tranh là hành động của lực lượng quân sự để hỗ trợ cho các mục tiêu chính trị, không thể nghi ngờ rằng xét về chiến lược và chính trị, các quốc gia Ả Rập - và đặc biệt là Ai Cập - đã thắng cuộc chiến, mặc dù kết quả về quân sự là một bế tắc không cho phép cả hai bên tuyên bố về một chiến thắng quân sự.''
 
Vào ngày 4/11/1973, khi đánh giá khối Ả Rập trong cuộc chiến Yom Kippur với Israel, Tổng bí thư Đảng Cộng sản Liên Xô [[Leonid Brezhnev]] đã nói:
:''Chúng ta đã cung cấp cho họ những giải pháp thấu tình đạt lý nhất trong suốt những năm qua. Nhưng không, họ chỉ muốn đánh. Được, chúng ta đồng ý cung cấp cho họ những công nghệ và vũ khí tốt nhất có thể: Kub, Scud, FROG-7, [[BMP-1]]... Đây là những thứ mà ngay cả Việt Nam còn không có. Họ đạt lợi thế tuyệt đối 2 chọi 1 về xe tăng, 3 chọi 1 về pháo, cùng một lượng khí tài lớn về vũ khí chống tăng và phòng không. Và kết cục ra sao?''
:''Họ lại thất bại một lần nữa. Một lần nữa, họ gào lên yêu cầu chúng ta giúp đỡ. Anwar Sadat (Tổng thống Ai Cập‬) gọi điện cho tôi hai lần vào giữa đêm khuya, van nài ''"hãy cứu tôi"'' và yêu cầu chúng ta triển khai quân ngay lập tức. Họ đã quên rằng chính những sĩ quan Liên Xô đã bắn hạ hơn 20 máy bay Israel hồi [[Chiến tranh tiêu hao]] (1967-1970) cách đây mới vài năm, để giúp họ đạt được một hiệp ước đình chiến không mất mặt đó sao?''
:''Không, lần này chúng ta sẽ không chiến đấu vì họ nữa"''.