Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Trùng Quang Đế”
Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
nKhông có tóm lược sửa đổi |
|||
Dòng 26:
'''Trần Quý Khoáng/Trùng Quang Đế''' là con của Trang Định vương [[Trần Ngạc]], và là cháu nội vua [[Trần Nghệ Tông]]. Cuối đời [[nhà Trần|Trần]], chính sự suy yếu, Đồng bình chương sự [[Hồ Quý Ly]] được Nghệ Tông tin tưởng nên nắm hết đại quyền trong triều. Nhiều tôn thất hoàng gia chống đối Quý Ly đã bị sát hại, trong đó có [[thái úy]] Trang Định vương Ngạc (1391).{{sfn|Nhiều tác giả|1993|pp=284-285.}} Năm 1399, Hồ Quý Ly giết vua [[Trần Thuận Tông]] (chú của Trùng Quang Đế), năm sau Hồ Quý Ly lên ngôi [[Hoàng đế]], lập nên [[nhà Hồ]].{{sfn|Nhiều tác giả|1993|pp=294-296.}}
Tháng 9 âm lịch năm 1406, lấy cớ khôi phục nhà Trần, [[nhà Minh|đế quốc Minh]]-[[Trung Quốc]] mang 80 vạn quân do Tân thành hầu [[Trương Phụ]], Tây bình hầu [[Mộc Thạnh]] đánh chiếm nước Việt. Hai vua Hồ Quý Ly, [[Hồ Hán Thương]] liên tục thua trận, đến tháng 5 (âm lịch) năm 1407 thì đều bị bắt về Trung Quốc.{{sfn|Nhiều tác giả|1993|pp=307-310.}} Ngày 2 tháng 10 âm lịch năm 1407, con thứ Trần Nghệ Tông là Trần Ngỗi lên ngôi Hoàng đế ở Mô Độ ([[Ninh Bình]]), dựng lại [[nhà Hậu Trần]], lấy hiệu là [[Giản Định Đế]]. Không lâu sau, vua Giản Định bị quân Minh đánh bại, phải chạy vào Nghệ An. Các hào kiệt về theo khá đông trong đó có Quốc công [[Đặng Tất]] và Đồng Tri khu mật tham mưu quân sự [[Nguyễn Cảnh Chân]]. Được hai tướng họ Nguyễn, Đặng trợ giúp, Giản Định làm chủ khu vực phía nam nước Việt từ [[Nghệ An]] vào [[Thuận Hóa]], sau đó tiến ra bắc
Năm 1409, do nghe lời gièm pha của hoạn giả Nguyễn Quỹ và học sinh Nguyễn Mộng Trang, Giản Định giết Đặng Tất và Nguyễn Cảnh Chân. [[Đặng Dung]] (con của Đặng Tất) và [[Nguyễn Cảnh Dị]] (con của Nguyễn Cảnh Chân) bất bình với vua Giản Định, bèn về Nghệ An tôn Trần Quý Khoáng làm vua mới. Theo sách ''[[Đại Việt Sử ký Toàn thư]]'' do sử thần [[nhà Hậu Lê|đời Lê]] [[Ngô Sĩ Liên]] soạn, ở thời điểm năm 1409 Trần Quý Khoáng làm chức Nhập nội thị trung ở [[Nghệ An]].{{sfn|Nhiều tác giả|1993|pp=315-316.}}
|