'''Bàng Đức''' (庞德(, [[170]] - [[219]]), tự là '''Lệnh Minh''' là viên võ tướng Tây Lương (phục vụ dưới trướng của [[Mã Đằng]], [[Mã Siêu]]) và sau đó là tướng của phe [[Tào Ngụy]] cuối thời [[Nhà Hán#Sự trỗi dậy và sụp đổ của nhà Đông Hán|Đông Hán]], đầu thời [[Tam Quốc]] trong [[lịch sử Trung Quốc]]. Ông nổi danh trong việc tham gia hai trận chiến lớn trong thời Tam quốc là [[Trận Đồng Quan (211)|trận Đồng Quan]] ([[211]]) và [[trận Tương Dương-Phàn Thành|trận chiến tại Phàn Thành]] (219). Ông là người quận [[Nam An]], huyện [[Hoan Đạo]]<ref>Tam Quốc Chí, Bàng Đức truyện, quyển 18, ngụy thư</ref>.