Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Ôn Đình Quân”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
n thêm chi tiết
n nhỏ
Dòng 6:
Ông thông minh, giỏi văn thơ, âm nhạc<ref> Tương truyền, mỗi lần làm văn, Ông Đình Quân xoa tréo tay tám lần thì được tám vận, nên người đời gọi ông là Ôn Bát Xoa. Về âm nhạc, ông đánh trống, đánh đàn tỳ bà, thổi kèn, thổi địch,...đều giỏi (theo Dịch Quân Tả, tr. 505).</ref> ; nhưng dung mạo xấu xí và có tính phóng đãng. Ông "thường cùng bọn con em vô lại các nhà quý tộc ra vào nơi ca lâu, rượu chè, bài bạc, say đắm nữ sắc, vì thế bị các sĩ đại phu đương thời khinh rẻ" <ref> ''Lịch sử văn học Trung Quốc'' (Tập 2), tr. 264.</ref>.
 
Sinh thời, ông hay lui tới nhà quan tướng quốc Lệnh Hồ Đào (con Lệnh Hồ Sở), nhưng sau vì việc riêng, Hồ Đào đâm ra ghét ông <ref> Lệnh Hồ Đào biết vua [[Đường Huyền Tông]] ưa thích lối từ Bồ tát man, nên thường nhờ ông làm giúp để dâng lên vua, và cấm không cho ông tiết lộ việc này. Nhưng vì tính bộc trực, ông không giữ miệng được. Vì thế, ông bị Lệnh Hồ Đào ghét bỏ (theo Dịch Quân Tả, tr. 506).</ref> . Mãi đếnĐến khi người ông quen là Từ Thương đi trấn giữ [[Tương Dương]], ông được theo làm tuần quan, nhưng rồi vì bất đắc chí, ông xin thôi chức để sống đời phiêu lãng <ref> Có nguồn nói trong khoảng thời gian này Ôn Đình Quân đi đến [[Trường An]] và thi đỗ [[Tiến sĩ]], nhưng theo sách ''Lịch sử văn học Trung Quốc'' (Tập 2, tr. 264) thì “suốt đời ông không đỗ được [[Tiến sĩ]]. Dịch Quân Tả cho biết: ''vào trường thi, ông cậy mình mẫn tiệp, thường gà dùm bài dùm người khác. Các quan giám khảo biết được, tỏ vẻ không bằng lòng. Có lẽ đây là một trong số nguyên nhân khiến ông thi hỏng chăng?'' (tr. 506) </ref>.
 
Mãi đến khi tuổi đã cao, đời vua [[Đường Tuyên Tông]], ông mới được làm chức úy ở Phương Thành, rồi đổi sang huyện Tùy. Năm [[866]], ông được cử làm chủ thí, cuối cùng Quốc tử trợ giáo. Sau, ông lại bỏ chức, từ giã kinh thành [[Trường An]], đi lưu lạc giang hồ cho đến khi mất.