Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Bách Gia Chư Tử”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
FPTers (thảo luận | đóng góp)
n Thêm phần Bính âm
Thẻ: Sửa đổi di động Sửa đổi từ trang di động
Dòng 59:
Binh gia là trường phái của các nhà quân sự: tướng lĩnh và nhà tư tưởng quân sự. Binh gia có các đại diện: Tôn Vũ. người nước Ngô (còn gọi là Tôn Tử) với tác phẩm ''Tôn tử binh pháp''; Điền Nhương Thư, người nước Tề (còn gọi là Tư Mã Điền Nhương Thư), tác phẩm: ''Tư Mã pháp''; Ngô Khởi, người nước Lỗ, với cuốn ''Ngô tử binh pháp'', người đời sau so sánh ông với Tôn Tử, trở thành đại diện cho Binh gia, cho nên có câu "''Binh pháp Tôn Ngô''"... các Binh gia đời sau như: Tôn Tẫn (nước Tề), Bàng Quyên (nước Ngụy), Uý Liễu (nước Tần)...
 
Thời đại của Binh gia là thời loạn lạc, chẳng có lễ nhạc, pháp độ, "cá lớn nuốt cá bé", nước lớn "kiêm tín" nước nhỏ, nên việc quân sự rất thường thấy và hầu như tất cả các "nhà" khác đều có liên quan tới Binh gia, nhất là Pháp gia.
 
Binh gia chỉ dùng trong quân đội, k hi áp dụng vào trị quốc sẽ giống như Pháp gia.
Trong "Hàn Phi tử" có viết:" ''Pháp Luật không hùa theo kẻ sang..., Không bỏ qua cái lỗi của quan đại phu, không thưởng sót cái đúng của kẻ thất phu...''".
 
Binh gia cũng vậy, "Tôn Tử binh pháp" có viết:" ''Thưởng phạt thục minh - Thưởng phạt phải rõ ràng''"
 
Trong thời loạn lạc Pháp gia và Tung Hoành gia có giá trị thực dụng . Nho gia nói "nhân nghĩa", Mặc gia bảo "kiêm ái" thì chưa được công nhận rộng rãi. Còn Đạo gia nói "vô vi" rất siêu thường là một cảnh giới rất cao
Pháp gia Thương Ưởng "''dời cột, thưởng vàng''", Binh gia Ngô Khởi " ''Chống càng xe, đánh thành luỹ''", đều như nhau cả, chỉ muốn tỏ rõ " ''Thưởng phạt rõ ràng''".
dùng để tu luyện giống như Phật giáo chỉ là hai môn phái Phật Đạo khác nhau mà thôi.
 
Như vậy, các tưởng nói chung đều có mục đích khiến xã tắc yên ổn, thiên hạ thái bình để quốc gia phát triển phồn vinh. Nhưng cách thức thì khác nhau: Nho gia lấy ''nhân nghĩa'' làm gốc giúp con người hướng thiện, Pháp gia dùng hình phạt để răn đe làm người ta sợ hãi mà không dám làm loạn.
Nghĩ cho cùng, vào thời đó, chỉ có Binh gia, Pháp gia và Tung Hoành gia là có giá trị thực dụng, còn Nho gia nói "nhân nghĩa", Đạo gia nói "vô vi", Mặc gia bảo "kiêm ái"... chẳng qua là nói suông. Cuối cùng, Tần Thuỷ Hoàng cũng chỉ nhờ "''Ngọn giáo''" của Binh gia, "''Thưởng phạt''" của Pháp gia và "''Quỷ quyệt''" của Tung Hoành gia để chấm dứt loạn lạc mà thôi!
 
== Tham khảo ==