Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Lục Châu”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Thẻ: Sửa đổi di động Sửa đổi từ trang di động
Thẻ: Sửa đổi di động Sửa đổi từ trang di động
Dòng 55:
 
=== Nhảy lầu báo ơn ===
Thạch Sùng ở triều đình dựa vào [[Giả MịchMật]] mà có quyền thế, song khi Giả MịchMật bị tru di, Thạch Sùng cũng thất thế, bị bãi chức quan. Năm đầu Vĩnh Khang ([[300]]), Triệu vương [[Tư Mã Luân]] chuyên quyền, bè đảng của Vương là Thị trung [[Tôn Tú (nhà Tấn)|Tôn Tú]] ngưỡng mộ nhan sắc Lục Châu đã lâu, bèn ngầm sai người đến Kim Cốc viên, muốn cậy thế mà cưỡng đoạt nàng.
 
Năm đầu Vĩnh Khang ([[300]]), Triệu vương [[Tư Mã Luân]] chuyên quyền, bè đảng của Triệu vương là Thị trung [[Tôn Tú (nhà Tấn)|Tôn Tú]] ngưỡng mộ nhan sắc Lục Châu đã lâu, bèn ngầm sai người đến Kim Cốc viên, muốn cậy thế mà cưỡng đoạt nàng.
Tôn Tú trước tiên sai người đến ép Thạch Sùng, thế là Sùng cho gọi hơn hai chục người thiếp ra, nói với sứ giả có thể tùy tiện chọn một người, nhưng sứ giả nói:''"Thị thiếp của đại nhân quả thật mỹ mạo vô song, nhưng tôi đến vâng mệnh đòi Lục Châu, không biết đó là vị nào?"'', Sùng tức giận nói:''"Lục Châu là người của ta, tuyệt đối không được"'', sứ giả đáp:''"Quân hầu thông kim bác cổ, cần nên suy nghĩ cân nhắc!"''. Câu nói của sứ giả ý khuyên Thạch Sùng nên biết tình hình bất lợi của mình, chỉ nên phục tùng, nhưng Thạch Sùng nhất quyết không bằng lòng giao Lục Châu ra, nên khi sứ giả trở về cấp báo, Tôn Tú tức giận, xui Triệu vương dùng binh tiêu diệt Thạch Sùng.
 
Tôn Tú trước tiên sai người đến ép Thạch Sùng, thế là Sùng cho gọi hơn hai chục người thiếp ra, nói với sứ giả có thể tùy tiện chọn một người, nhưng sứ giả nói: ''"Thị thiếp của đại nhân quả thật mỹ mạo vô song, nhưng tôi đến vâng mệnh đòi Lục Châu, không biết đó là vị nào?"'', Sùng tức giận nói: ''"Lục Châu là người của ta, tuyệt đối không được"'', sứ giả đáp: ''"Quân hầu thông kim bác cổ, cần nên suy nghĩ cân nhắc!"''. Câu nói của sứ giả ý khuyên Thạch Sùng nên biết tình hình bất lợi của mình, chỉ nên phục tùng, nhưng Thạch Sùng nhất quyết không bằng lòng giao Lục Châu ra, nên khi sứ giả trở về cấp báo, Tôn Tú tức giận, xui Triệu vương dùng binh tiêu diệt Thạch Sùng.
Khi đó, Thạch Sùng mở yến tiệc lớn, nói với Lục Châu rằng: ''"Ta vì nàng mà bị tội"''<ref>Nguyên văn: 我因你而获罪</ref>; Lục Châu cảm động rớt nước mắt, bèn nói: ''"Thiếp sẽ chết trước chàng, không để bọn giặc cưỡng đoạt!"''<ref>Nguyên văn: 妾當效死君前,不令賊人得逞!</ref>, rồi sau đó nàng nhảy khỏi lầu [[tự vẫn]]<ref>《晋书石崇传》 崇有妓曰绿珠,美而艳,善吹笛。孙秀使人求之。崇时在金谷别馆,方登凉台,临清流,妇人侍侧。使者以告。崇尽出其婢妾数十人以示之,皆蕴兰麝,被罗縠,曰:“在所择。”使者曰:“君侯服御丽则丽矣,然本受命指索绿珠,不识孰是?”崇勃然曰:“绿珠吾所爱,不可得也。”使者曰:“君侯博古通今,察远照迩,愿加三思。”崇曰:“不然。”使者出而又反,崇竟不许。秀怒,乃劝伦诛崇、建。</ref><ref>《晋书石崇传》 崇、建亦潜知其计,乃与黄门郎潘岳阴劝淮南王允、齐王冏以图伦、秀。秀觉之,遂矫诏收崇及潘岳、欧阳建等。崇正宴于楼上,介士到门。崇谓绿珠曰:“我今为尔得罪。”绿珠泣曰:“当效死于官前。”因自投于楼下而死。崇曰:“吾不过流徙交、广耳。”及车载诣东市,崇乃叹曰:“奴辈利吾家财。”收者答曰:“知财致害,何不早散之?”崇不能答。</ref>.
 
Khi đó, Thạch Sùng mở yến tiệc lớn, nói với Lục Châu rằng: ''"Ta vì nàng mà bị tội"''<ref>Nguyên văn: 我因你而获罪</ref>; Lục Châu cảm động rớt nước mắt, bèn nói: ''"Thiếp sẽ chết trước chàng, không để bọn giặc cưỡng đoạt!"''<ref>Nguyên văn: 妾當效死君前,不令賊人得逞!</ref>, rồi sau đó nàng nhảy khỏi lầu [[tự vẫn]]<ref>《晋书石崇传》 崇有妓曰绿珠,美而艳,善吹笛。孙秀使人求之。崇时在金谷别馆,方登凉台,临清流,妇人侍侧。使者以告。崇尽出其婢妾数十人以示之,皆蕴兰麝,被罗縠,曰:“在所择。”使者曰:“君侯服御丽则丽矣,然本受命指索绿珠,不识孰是?”崇勃然曰:“绿珠吾所爱,不可得也。”使者曰:“君侯博古通今,察远照迩,愿加三思。”崇曰:“不然。”使者出而又反,崇竟不许。秀怒,乃劝伦诛崇、建。</ref><ref>《晋书石崇传》 崇、建亦潜知其计,乃与黄门郎潘岳阴劝淮南王允、齐王冏以图伦、秀。秀觉之,遂矫诏收崇及潘岳、欧阳建等。崇正宴于楼上,介士到门。崇谓绿珠曰:“我今为尔得罪。”绿珠泣曰:“当效死于官前。”因自投于楼下而死。崇曰:“吾不过流徙交、广耳。”及车载诣东市,崇乃叹曰:“奴辈利吾家财。”收者答曰:“知财致害,何不早散之?”崇不能答。</ref>.
 
Sau khi nàng chết, toàn gia Thạch Sùng bị Tôn Tú giết hết cả, gia sản Thạch Sùng bị Tôn Tú chiếm hết.