Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Vô minh (Phật giáo)”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Không có tóm lược sửa đổi
Không có tóm lược sửa đổi
Dòng 1:
'''Vô minh''' (zh. 無明, sa. ''avidyā'', pi. ''avijjā'', bo. ''ma rig-pa'' མ་རིག་པ་) chỉ nhận thức sai lầm về bản ngã và thế giới xung quanh<ref>[https://thuvienhoasen.org/a13717/khai-niem-vo-minh-trong-phat-giao Khái niệm vô minh trong Phật giáo], Thư viện Hoa sen, 14/12/2011</ref>. Vô minh là yếu tố đầu tiên trong nguyên lý [[Duyên khởi]] với mười hai nhân duyên (sa. ''pratītya-samutpāda''), là những nguyên nhân làm con người vướng trong [[Luân hồi]] (sa. ''saṃsāra''). Vô minh cũng là một trong ba ô nhiễm, [[Tam lậu]] (sa. ''āsrava''), một trong ba [[phiền não]] (sa. ''kleśa'') và khâu cuối cùng của mười trói buộc ([[Thập triền]], sa. ''saṃyojana'').
 
Vô minh được xem là gốc của mọi bất thiện trong thế gian và cũng là một đặc tính của [[Khổ (Phật giáo)|Khổ]] (sa. ''duḥkha''). Đó là tình trạng tâm thức không thấy sự vật "như nó là" ([[Như thật tri kiến]]), cho ảo giác là sự thật và vì vậy sinh ra khổ. Vô minh sinh [[Ái (Phật giáo)|ái]] (sa. ''tṛṣṇā'') và đó là yếu tố cơ bản sinh ra sự tái sinh. Theo quan điểm [[Đại thừa]], vì vô minh mà từ [[không tính|tính Không]] (sa. ''śūnyatā'') thoắt sinh ra hiện tượng, làm cho người còn mê lầm tưởng đó là sự thật và không thấy tự tính (Si).