Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Tiểu Long Nữ”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Không có tóm lược sửa đổi
Dòng 46:
Cũng chính vào năm này, [[Quách Tĩnh]] đưa [[Dương Quá]] tới cung Trùng Dương học nghệ. Vì bị sư phụ cùng các sư huynh ăn hiếp, do đánh lại sư huynh, [[Dương Quá]] chạy trốn khỏi [[Toàn Chân đạo|Toàn Chân Giáo]]. Chàng tình cờ lạc vào Mật thất Cổ Mộ và gặp Tiểu Long Nữ. Tiểu Long Nữ ban đầu không đồng ý cho [[Dương Quá]] ở lại, bắt buộc Tôn bà bà phải đưa [[Dương Quá]] rời đi. Đến Cung Trùng Dương thì Hách Đại Thông lỡ tay đả trọng thương Tôn bà bà. Tiểu Long Nữ đến đưa bà và đem Dương Quá về Hoạt Tử Nhân Mộ. Trước lúc chết, Tôn bà bà có xin Tiểu Long Nữ lo cho Dương Quá cả đời. Tiểu Long Nữ đồng ý và bắt đầu truyền dạy võ công [[phái Cổ Mộ]] và cách thức chỉ huy đàn ong mật đánh trận cho [[Dương Quá]].
 
Cậu bé Dương Quá sôi nổi nhiệt tình ấy đã khuấy động chốn Cổ Mộ âm u lạnh lẽo, khuấy động cả cõi lòng tịch mịch của Tiểu Long Nữ. Có Dương Quá, nàng không còn tĩnh tâm được nữa. Nàng bắt đầu thầm nghĩ đến thế giới rộng lớn và náo nhiệt bên ngoài, thở dài với môn quy khiến suốt đời ở trong Cổ Mộ. Dần dần, tình cảm họ dành cho nhau trong lúc không biết không cảm thấy đã vượt quá danh phận sư đồ. Lạ thay, trong chốn thâm u chỉ có hai kẻ thanh xuân ấy vậy mà họ chưa từng có dù chỉ một ý nghĩ sắc dục về nhau. Kể cả khi hai người phải cởi bỏ xiêm áo để luyện “Ngọc Nữ Tâm Kinh” thì vẫn là “một kẻ lạnh lùng, một người cung kính”, chỉ cảm thấy việc đó là một nan đề chứ không có ý niệm gì khác. Đó là một tình yêu trong vắt đáng ngưỡng mộ của hai tâm hồn trinh bạch.
 
Bốn năm sau, tình cờ [[Âu Dương Phong]] xuất hiện ở núi Chung Nam. Do bị tẩu hỏa nhập ma, [[Âu Dương Phong]] nhận nhầm [[Dương Quá]] là [[Dương Khang]], nghĩa tử của y, và muốn truyền dạy võ công cho [[Dương Quá]]. Tiểu Long Nữ bị [[Âu Dương Phong]] phong tỏa huyệt đạo để đề phòng nàng đi theo, và dẫn [[Dương Quá]] đi nơi khác luyện công. Chính vì thế, Tiểu Long Nữ đã bị Doãn Chí Bình dễ dàng làm nhục. Tiểu Long Nữ vì bị vải che mắt, cứ ngỡ là [[Dương Quá]] làm mà không dám nhận, thôi thì việc đã rồi từ nay danh phận phải đổi. Thế nhưng một bên cứ chàng chàng thiếp thiếp, một bên vẫn vô tư gọi “cô cô” xưng “đệ tử”. Tiểu Long Nữ đau đớn bẽ bàng từ biệt Dương Quá dấn thân vào nơi vô định, để lại anh chàng hoang mang không hiểu gì hết. [[Dương Quá]] sau đó rất hối hận và nhận ra tình cảm của mình với Tiểu Long Nữ. Chàng liền đi khắp nơi tìm Tiểu Long Nữ để mong nàng tha thứ và chàng luôn xem Tiểu Long Nữ là vợ mình.
Dòng 55:
Tiểu Long Nữ là truyền nhân đời thứ tư của phái Cổ Mộ. Võ công của nàng được chân truyền từ sư tổ Lâm Triều Anh với bí kíp thượng thừa do Lâm Triều Anh sáng tạo là [[Võ thuật trong tiểu thuyết Kim Dung#Ngọc Nữ Tâm Kinh|Ngọc Nữ Tâm Kinh]].
 
Khi nhận Dương Quá làm đồ đệ, Tiểu Long Nữ dùng Ngọc Nữ kiếm pháp kết hợp với Dương Quá dùng Toàn Chân kiếm pháp, 2 người phát huy được tầng cuối cùng của Ngọc Nữ Tâm Kinh là Ngọc Nữ tốTố tâmTâm kiếm pháp, tạo thành thế liên thủ ''song kiếm hợp bích'' cực kỳ lợi hại, từng đánh thắng cả nhất đại tông sư của Mông Cổ là Kim Luân Pháp Vương. Trong chiêu thức cũng tình ý liên miên, nào là “gảy đàn thổi sáo”, “quét tuyết đun trà”, “đánh cờ dưới gốc tùng”, “chăn chim điêu bên hồ” đều là cảnh nam nữ bên nhau, dịu dàng đầm ấm. Song kiếm hợp bích này muốn phát huy uy lực đầy đủ thì hai người phải tâm ý tương thông, tình tứ đằm thắm, sẵn sàng hy sinh cho nhau. Sau này Tiểu Long Nữ còn học được thuật Song Thủ Hỗ Bác của Chu Bá Thông, qua đó tự mình thi triển Ngọc Nữ tốTố tâmTâm kiếm pháp mà không cần phải liên thủ cùng Dương Quá. Dương Quá sau này có danh phận đại tôn sư trên giang hồ, tự đứng riêng ra một nhà, cũng nhờ sáng tạo ra Ám Nhiên Tiêu Hồn Chưởng. Chưởng pháp này chỉ có tác dụng khi con người đau khổ tương tư, còn khi sum họp hạnh phúc thì nó mất tác dụng.
 
== Các mối quan hệ ==