Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Chủ nghĩa hiện sinh”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Dòng 40:
Chính từ mối liên hệ với nhận thức tàn khốc về sự vô nghĩa này mà Albert Camus đã tuyên bố trong cuốn Thần thoại về Sisyphus: "Chỉ có một vấn đề triết học thực sự nghiêm trọng, đó là tự sát". Mặc dù "toa thuốc" chống lại hệ quả có hại của sự đối đầu này khác nhau, từ "bước nhảy" (stage) tôn giáo của Kierkegaard đến sự khăng khăng kiên trì bất chấp phi lý của Camus, mối quan tâm của đa số các nhà triết học hiện sinh là giúp ngăn mọi người sống cuộc sống của họ theo cách khiến họ bị đặt trong sự nguy hiểm thường trực của việc thấy mọi thứ có ý nghĩa đều tan vỡ. Khả thể của việc thấy mọi thứ có ý nghĩa đều tan vỡ đặt ra sự đe dọa gây bởi chủ nghĩa tịch tĩnh ([[:en:Quietism_(philosophy)|quietism]]), là thứ vốn đối lập với triết học hiện sinh. Có người nói rằng nguy cơ tự sát biến tất cả con người thành các nhà hiện sinh. Người anh hùng thực sự của chủ nghĩa phi lý sống cuộc sống của họ không cần ý nghĩa, đối diện với sự tự sát mà không chịu khuất phục.<ref>{{Cite journal|title=Suicide and Self-Deception|author=E Keen|publisher=Psychoanalytic Review|year=1973|url=http://www.pep-web.org/document.php?id=PSAR.060.0575A|postscript=<!-- Bot inserted parameter. Either remove it; or change its value to "." for the cite to end in a ".", as necessary. -->}}</ref>
 
=== TínhKiện thựctính tế(facticity)===
''Xem thêm: [[:en:Facticity|Facticity]]''
 
TínhKiện thực tếtính là một khái niệm được định nghĩa bởi Sartre trong ''[[Tồn tại và hư vô]]'' là ''bảncái-tự-mình thân([[:en:Being_in_itself|in-itself]])'', nó phân định cho con người các phương thức tồn tại và không tồn tại. Điều này có thể dễ hiểu hơn khi xem xét tính thực tế liên quan đến chiều kích thời gian trong quá khứ của chúng ta: quá khứ của một người là cái mà người ta tự tạo ra theo nghĩa của nó. Tuy nhiên, để nói rằng một người chỉ là quá khứ của người đó sẽ bỏ qua một phần quan trọng của thực tế (hiện tại và tương lai), trong khi nói rằng quá khứ của một người chỉ là những gì một người đã từng là, sẽ hoàn toàn tách rời quá khứ khỏi chính họ bây giờ. Việc từ chối quá khứ cụ thể của chính mình tạo nên một lối sống không trung thực, và điều tương tự cũng xảy ra với tất cả các loại thực tế khác (có cơ thể con người - ví dụ, cơ thể con người không cho phép một người chạy nhanh hơn tốc độ của âm thanh - bản sắc, giá trị v.v.).<ref name="2.1 Facticity and Transcendence">Bách khoa toàn thư Stanford về triết học, chủ nghĩa hiện sinh, [http://plato.stanford.edu/entries/existentialism/#FacTra 2.1 Tính thực tế và siêu việt]</ref>
 
TínhKiện thực tếtính vừa là giới hạn vừa là điều kiện của tự do. MộtNó là giới hạn chế ở chỗ một phần lớn tínhtrong thựckiện tếtính của mộtcon người bao gồm những thứ mà người ta không thể chọn lựa(ví dụ như nơi sinh, v.v..), nhưng một điều kiện của tự do theo nghĩa là những giá trị của một người rất có thể phụ thuộc vào nó. TuyDẫu nhiênsao, mặc dù tínhkiện thực tếtính của một người là "''cố định, không thể thay đổi ("set in stone")'' (ví dụ như quá khứ), nó không thể xácquy định một con người: Giágiá trị được gán cho kiện tính thực tế của một con người vẫn được người đó gán cho nó một cách tự do cho. Ví dụ, xem xét hai người đàn ông, một trong số họ không có ký ức về quá khứ của mình và người còn lại thì nhớ tất cả mọi thứ. Cả hai đã phạm nhiều tội ác, nhưng người đàn ông đầu tiên, không biết gì về điều này, có một cuộc sống khá bình thường trong khi người đàn ông thứ hai, cảm thấy bị mắc kẹt trong quá khứ của chính mình, tiếp tục một cuộc đờisóng tội ác, đổ lỗi chorằng quá khứ của chính mình vì đã "nhốt" anh ta trong cuộc sống như thế này. Không có gì thựcmang sựtính bản cănchất bảncon vềngười trong việc thực hiện tội ác của anh ta, nhưng anh ta coigán quáý khứnghĩa củanày anhcho taquá khứ mangcủa ý nghĩa nàymình.
 
Tuy nhiên, để khôngbỏ quanqua tâm đếnkiện tính thực tế của một người khi, trong quá trình tự tái tạo liên tục, mộtmỗi người sẽ tựdự mìnhphóng hướngbản tớithân vào tương lai, đónó có thể tự đặt mìnhmột người vào sự chốiphủ bỏđịnh chính mình, và do đó sẽcó thể không chínhđích xácthực(inauthentic). Nói cách khác, nguồn gốc của phépdự chiếuphóng của mộtmỗi người vẫn phải là kiện tính thực tế của một ngườihọ, mặc dù trong chế độ không phải là nó (về cơ bản). Một ví dụ về một người chỉ tập trung vào các dự ánphóng khả thithể của một người mà không phản ánh thựcvề tếkiện tính hiện tại của một ngườihọ:<ref name="2.1 Facticity and Transcendence"/> nếumột người ta liên tục nghĩ về những khả năngthể trongtrở tươngnên laigiàu liên quan đếntương giàu cólai (ví dụ, như một chiếc xe tốtxịn hơn, ngôi nhà lớnto hơn, chất lượng cuộc sống tốt hơn, v.v..) mà không cầnthèm xemquan xéttâm thựcđến tếkiện tính rằng họ ''hiện tại không có những phương tiện tài chính đểcho làmviệc như vậyđó''. Trong ví dụ này, xem xét cả kiện tính thực tế và tính siêu việt, một chếcách độthức tồn tại xácđích thực của(an tồnauthentic tạimode sẽof being) có thể xem xét cácnhững dự án trongphóng tương lai có thể cải thiện tình trạng tài chính hiện tại của một người (ví dụ: làm thêm giờ, hoặchay đầuđem các khoản tiền tiết kiệm đi đầu tư) để đạt đượcthể mứcđạt lươngđến thực tếmột ''trongkiện thực tếtính tương lai'' tăngvới một lượngmức vừalương phải,tăng cuốihợp cùng dẫn đếnsau việcđó mua sắmthể mua một chiếc xe giá cả phảiphù chănghợp.
 
Một khía cạnh khác của tính thực tế là nó đòi hỏi sự giận dữ, theo cả nghĩa tự do "tạo ra" sự giận dữ khi bị giới hạn bởi tính thực tế và theo nghĩa là thiếu khả năng "thực tế" để một người chịu trách nhiệm về một điều gì đó người ta đã làm, cũng tạo ra sự giận dữ.