Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Vô minh (Phật giáo)”
Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Không có tóm lược sửa đổi |
Không có tóm lược sửa đổi Thẻ: Sửa đổi di động Sửa đổi qua ứng dụng di động Sửa đổi từ ứng dụng Android |
||
Dòng 1:
'''Vô minh''' (zh. 無明, sa. अविद्या ''avidyā'', pi. ''avijjā'', bo. ''ma rig-pa'' མ་རིག་པ་) chỉ nhận thức sai lầm về bản ngã và thế giới xung quanh<ref>[https://thuvienhoasen.org/a13717/khai-niem-vo-minh-trong-phat-giao Khái niệm vô minh trong Phật giáo], Thư viện Hoa sen, 14/12/2011</ref>. Vô minh là yếu tố đầu tiên trong nguyên lý [[Duyên khởi]] với mười hai nhân duyên (sa. ''pratītya-samutpāda''), là những nguyên nhân làm con người vướng trong [[Luân hồi]] (sa. ''saṃsāra''). Vô minh cũng là một trong ba ô nhiễm, [[Tam lậu]] (sa. ''āsrava''), một trong ba [[phiền não]] (sa. ''kleśa'') và khâu cuối cùng của mười trói buộc ([[Thập triền]], sa. ''saṃyojana'').
Vô minh được xem là gốc của mọi bất thiện trong thế gian và cũng là một đặc tính của [[Khổ (Phật giáo)|Khổ]] (sa. ''duḥkha''). Đó là tình trạng tâm thức không thấy sự vật "như nó là" ([[Như thật tri kiến]]), cho ảo giác là sự thật và vì vậy sinh ra khổ. Vô minh sinh [[Ái (Phật giáo)|ái]] (sa. ''tṛṣṇā'') và đó là yếu tố cơ bản sinh ra sự tái sinh. Theo quan điểm [[Đại thừa]], vì vô minh mà từ [[không tính|tính Không]] (sa. ''śūnyatā'') thoắt sinh ra hiện tượng, làm cho người còn mê lầm tưởng đó là sự thật và không thấy tự tính (Si).
|