Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Tru Tiên”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Không có tóm lược sửa đổi
n →‎Lục Tuyết Kỳ: replaced: , → , using AWB
Dòng 133:
'''Lục Tuyết Kỳ''' là nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết tiên hiệp Tru Tiên, là nữ tử đẹp nhất dưới ngòi bút của Tiêu Đỉnh. Dung nhan thanh lệ thoát tục, bạch y tha thướt, mang bên mình tiên kiếm tỏa lam sắc, tóc đen bay trong gió, một thân tiên phong hiệp cốt, trường kiếm ngạo giang hồ, được ví như Cửu Thiên Tiên Tử hạ phàm. Nàng là đệ tử được [[Thủy Nguyệt Đại Sư]] sủng ái nhất, được ban tặng Thiên Gia thần kiếm. Khí chất thoát tục, thanh lệ tựa thiên tiên, như hàn băng tuyết trắng, mạnh mẽ lại thông tuệ, không thích nhiều lời. Lục Tuyết Kỳ có tư chất cực cao, tu vi thâm hậu, là nhân tài bậc nhất trong số những đệ tử cùng lứa ở Thanh Vân Môn, phải lòng Trương Tiểu Phàm nhưng lại vì chính tà bất lưỡng lập mà đau khổ dằn vặt.
 
Lục Tuyết Kỳ, trong sáng như tuyết đầu mùa, thanh lệ vô song, trầm tĩnh mạnh mẽ, thấu hiểu lòng người, chí tính chí nghĩa. Nàng lần đầu tiên xuất hiện, một thân bạch y đứng yên tĩnh sau lưng sư phụ , ánh mắt lạnh lùng, không nói câu nào, chỉ cần một cái liếc mắt cũng có thể khiến cho nam chính Trương Tiểu Phàm phải đỏ mặt. Nàng chính là loại người không cần đến lời nói cũng có thể thu hút vô số ánh nhìn của người khác.
 
Trong Thất Mạch Võ Hội, nàng gây ấn tượng là một mỹ nhân xinh đẹp nhưng rất lạnh lùng, cao ngạo, ra tay vô tình, không chịu khuất phục. Sau này cùng Trương Tiểu Phàm hạ sơn, nàng mới dần dần bộc lộ tính cách vốn có của mình: cẩn thận, tri ân, lương thiện, và cả nét đơn thuần đáng yêu của một người con gái. Lúc đầu, người ta nghĩ rằng Lục Tuyết Kỳ là người lạnh lùng, mạnh mẽ, hiếu thắng. Nhưng thật ra đây là kiểu nhân vật lúc mới bắt đầu thì chưa thể định hình rõ ràng, phải từ từ cảm nhận, từ từ thấu hiểu, hình tượng cũng dần dần được hoàn thiện, tính cách cũng trở nên gần gũi sinh động hơn, giống như một bông tuyết trắng cuối cùng cũng hòa tan vào trong băng lạnh. Cùng với sự xoay chuyển của thời gian, sự bình tĩnh, thông minh, nhẫn nhục, kiên trì, trọng nghĩa khí, cùng với mối tình si của nàng đều dần dần được bộc lộ. Những tính cách đậm nét con người như yêu thương, đau khổ, yếu đuối, mỏng manh cũng khiến cho hình tượng của nàng càng giống với người trần mắt thịt, thẳng thắn nhưng có chừng mực, trưởng thành và thấu hiểu nhân tình thế thái.
Dòng 149:
'''Nguyên văn:'''
 
''“Cảm giác lạnh lẽo băng giá, một lần nữa lại tràn đầy cơ thể, không biết tại sao, hôm nay trên thanh que cời lò, dường như có linh tính đặc biệt hưng phấn, cảm giác lạnh lẽo băng giá ấy du động với tốc độ nhanh hơn hẳn mấy ngày trước. Trương Tiểu Phàm thậm chí cảm nhận được, nếu không vì cảm giác huyết nhục tương liên giữa bản thân hắn với thanh que cời lò, nếu không vì bản thân hắn đang nắm chặt thanh cời lò ấy, chỉ sợ nó đã sớm lao vào Lục Tuyết Kỳ rồi.''
 
''Không, nó không hướng về Lục Tuyết Kỳ, mà là hướng về Thiên Gia, đó là một thứ cảm giác không sao giải thích được, tựa như hai thứ đó là cừu nhân có mối thâm thù đại hận.''
Dòng 157:
'''''Chương 29'''''
 
''“Lục Tuyết Kỳ dõi mắt nhìn bốn bề, cách bọn họ không xa, trên bờ đoạn nhai, Thiên Gia thần kiếm của Lục Tuyết Kỳ đang cắm sâu vào nham thạch, lưỡi kiếm trong ngời như nước mùa thu, ưỡn mình trong gió đêm. Bên cạnh Thiên Gia, Phệ Hồn của Quỷ Lệ cũng tĩnh lặng vắt ngang trên đất.''
 
''Hai pháp bảo, giờ này phút này phảng phất đều toát vẻ an tĩnh, nào ai biết được chúng đã ra sao trong quá khứ? Thanh quang thấp thoáng trên Phệ Hồn, hòa với lam quang của Thiên Gia bên cạnh, giao tương huy ánh. Đôi pháp bảo từng trải qua ngàn năm ân oán triền miên đó, lúc này, không ngờ phảng phất cũng có bộ dạng dung hợp sắc ánh phần nào. “''