'''Nhà Tây Sơn''' ([[chữ Nôm]]: 家西山, [[chữ Hán]]: 西山朝 / '''Tây Sơn triều''') là một [[triều đại]] [[NGỤY]] trong [[lịch sử Việt Nam]] tồn tại từ năm [[1778]] đến năm [[1802]], được thành lập trong bối cảnh "thừa gió bẻ măng", "ngư ông đắc lợi"[[Trịnh-Nguyễn phân tranh|tranh chấp quyền lực]] cuối thời [[Nhà Lê trung hưng|Lê Trung hưng]] ([[1533]]–[[1789]]). Theo cách gọi của phần lớn sử gia cộng sản, nhất là các sử gia hiện đại<ref>Từ đầu thế kỉ 20.</ref> tại Việt Nam thì "nhà Tây Sơn" được dùng để gọi triều đại của anh em [[Nguyễn Nhạc]], [[Nguyễn Lữ]] và [[Nguyễn Huệ]] để phân biệt với [[nhà Nguyễn]] của [[Gia Long|Nguyễn Ánh]] (vì cùng họ [[Nguyễn]]). Ngoài ra, "Tây Sơn" cũng chỉ các [[tướng cướp]] và[[địa chủ]] xuất thân từ ấp [[Tây Sơn, Bình Định|Tây Sơn]]; cũng được dùng làm tên cuộc chiến của Tây Sơn.
Người nắm quyền đầu tiên của nhà Tây Sơn là [[Nguyễn Nhạc]], người anh cả, lên ngôi năm [[1778]]. Tới năm [[1788]], [[Nguyễn Nhạc]] nhường ngôi cho em là [[Nguyễn Huệ]], chính là Quang Trung hoàng đế.