Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Giả Bảo Ngọc”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
bsnd
Dòng 9:
Tiếp theo đó, hòn đá gặp hai vị Mang Mang đạo sĩ và Diểu Diểu chân nhân. Mang Mang miêu tả không gian mênh mông, rộng lớn. Diểu Diểu có nghĩa xa xăm, mờ ảo. Kết hợp lại ta có từ “diểu mang” (miaomang): không thật, không đáng tin. Hai người này đã mang hòn đá về chốn hồng trần, nhưng chính bản thân họ cũng là những sứ giả của sự mơ hồ. Về sau, một đạo nhân tên là Không Không (không tồn tại của không tồn tại, nghĩa là tột cùng của không) vì ngẫm nghĩ câu chuyện hòn đá mà đổi tên thành Tình Tăng (nhà sư tình). Điều này chứng tỏ câu chuyện hòn đá có sức cảm hóa ghê gớm, có khả năng biến không trở thành sắc (tình).
 
Hòn đá giáng trần thành Giả Bảo Ngọc, là một công tử quyền quý trong nhà họ Giả và có những mối tình ngang trái với những cô gái trong gia đình này.

Giả Bảo Ngọc khi sinh ra đã ngậm một viên "''Thông linh Bảo Ngọc''", là niềm hi vọng của gia đình họ Giả nhưng anh ta là kẻ lười biếng, ghét thi thư. Tần Khả Khanh, nàng dâu lẳng lơ của nhà họ Giả, có tên tục là Kiêm Mỹ - ôm trọn hai vẻ đẹp. Khi lạc vào giấc mộng tình trong buồng ngủ của Khả Khanh, Bảo Ngọc đã gặp và ân ái với một nàng tiên mang tên Kiêm Mỹ - người kết hợp vẻ đẹp của cả Bảo Thoa và Đại Ngọc. Chữ "tần" và chữ "tình" cũng hài âm với nhau, vì vậy Tần Khả Khanh chính là kẻ dẫn dắt Bảo Ngọc vào cõi tình - nơi chứa đựng tình cảm luyến ái của Bảo Ngọc với nữ nhi. Trong cõi tình, Bảo Ngọc đã lần lượt gặp các nàng Si Mộng tiên cô, Chung Tình đại sĩ, Dẫn Sầu kim nữ, Độ Hận bồ đề. Bốn nàng tiên này chính là đại diện cho bốn giai đoạn của tình: đầu tiên là si mê, sau đó là chung tình, tiếp đến là sầu bi, cuối cùng là thù hận. Giả Bảo Ngọc là cậu ấm duy nhất được lui tới và tìm được người tâm đầu ý hợp là [[Lâm Đại Ngọc]]. Nhưng mọi người trong gia đình không muốn cuộc [[hôn nhân]] này diễn ra.
 
Lâm Đại Ngọc cho rằng Bảo Ngọc không cần thi cử, làm quan và lánh xa công danh phú quý nhưng [[Tiết Bảo Thoa|Bảo Thoa]], chị họ, và cũng là một người yêu khác của Bảo Ngọc lại luôn khuyến khích Bảo Ngọc học hành đỗ đạt để lọt vào tầm ngắm của các bậc huynh trưởng trong dòng họ. Lúc ban đầu, Bảo Ngọc còn phân vân trước [[tình yêu]] của Bảo Thoa và Đại Ngọc song dần dần, nhận thấy Bảo Thoa chỉ mong ngóng cái danh cái lợi, nên Bảo Ngọc đã hết lòng yêu Đại Ngọc, mong muốn lấy nàng làm vợ. [[Gia đình]] họ Giả coi đó là một tai họa và kiên quyết phản đối đôi uyên ương này. Không lâu sau đó, Giả mẫu quyết định cho Bảo Ngọc kết hôn cùng Bảo Thoa. Trong thời gian chuẩn bị lễ cưới, Giả mẫu ra lệnh cho tất cả mọi người giữ bí mật với Đại Ngọc và Bảo Ngọc, hy vọng rằng khi sóng gió qua đi, đôi tình nhân sẽ đành chấp nhận vận mệnh. Thế nhưng vào giờ phút sinh tử khi đám cưới sắp diễn ra, chính Con Ngốc lại vô tình cho Đại Ngọc biết tin động trời này. Vốn tưởng mình sẽ được kết hôn cùng Bảo Ngọc, Đại Ngọc đã bị cú sốc làm ngã quỵ.
Hàng 16 ⟶ 18:
 
Chuyện tình đẹp đẽ mà đau buồn này được người đời sau ví như phiên bản phương Đông của tác phẩm Romeo & Juliet kinh điển.
 
==Tình si==
Ở nơi êm ấm giàu sang, trong “nữ nhi quốc” vườn Đại Quan, Bảo Ngọc cùng các chị em đánh đàn chơi cờ, ngâm thơ vẽ tranh. Bảo Ngọc đặc biệt yêu mến và quan tâm đến các chị em, loại tâm tình nâng niu thương hoa tiếc ngọc đó đến từ tình si trong bản chất và chức trách đời trước của chàng.
 
Chàng dùng thiên nhãn nhìn thấu trong thế giới hồng trần cuồn cuộn và bẩn thỉu xấu xa này, phát hiện trên thân những thiếu nữ ngây thơ lãng mạn kia vẫn còn lưu lại phần nào nét thanh tịnh thuần khiết câu thông với thiên giới. Trong số đó, em Lâm hệt như thần tiên ấy chính là người chàng yêu thương nhất.
 
Bảo Ngọc nói rằng: ''“Xương thịt của người con gái là nước kết thành, còn xương thịt của người con trai là bùn kết thành”''. Cho rằng nữ thanh nam trọc (nữ nhi trong sạch, nam nhân dơ bẩn), mọi vẻ đẹp của thế gian đều hội tụ trên thân nhi nữ: Vẻ đẹp trong sáng thuần khiết của tuổi thanh xuân ấy lại trong veo, óng ánh, và lung linh như dòng tịnh thủy, lại xinh tươi ngào ngạt hương thơm, sớm nở tối tàn, mau chóng ngắn ngủi như các loài hoa.
 
Điều ấy khiến chàng yêu thích, cảm động, tán thán, thậm chí quên đi bản thân mình. Đại Ngọc chôn hoa, Bảo Thoa bắt bướm, Bảo Cầm đạp tuyết tìm mai, Tương Vân ngủ dưới khóm hoa thược dược… là những tình thơ ý họa đẹp đẽ. Nếu Tào Tuyết Cần không khắc họa một cách sống động các thiếu nữ cao nhã nơi khuê các, thế thì hình tượng nữ giới trong văn học cổ điển Trung Quốc sẽ rất nhạt nhẽo, nhàm chán và đơn điệu vậy.
 
Chàng làm biếng qua lại với nhân vật chốn quan trường như Giả Vũ Thôn, cũng không nguyện ý sống cuộc sống mặt lạnh như tiền như người cha Giả Chính của mình, lại càng xem thường lối sống dâm loạn của Giả Liễn, Tiết Bàn. Bảo Ngọc tôn sùng tinh thần Lão Trang và phong cốt Ngụy Tấn, theo đuổi tình cảm tâm linh và lối sống tràn đầy ý thơ, muốn làm một tài tử dật sĩ bên ngoài thể chế.
 
Vị khách đến từ thiên thượng này thỉnh thoảng có những nỗi niềm cô đơn phiền não, mẫn cảm đa tình không mấy ai hiểu được. Chàng chuyện trò cùng chim cá cỏ cây, ngửa mặt lên trời ngắm nhìn trăng sao mà đau buồn thở than. Bảo Ngọc không dùng cái tâm danh lợi để nhìn nhận đánh giá người ta, mà là dùng trái tim của trẻ nhỏ thuần khiết, siêu việt khỏi thước đo của thế tục để khiến mình trở nên thanh cao, thoát tục.
 
Dù là con trưởng hay con thứ, chàng đều đối xử bình đẳng. Đối với a hoàn, tôi tớ cũng vui vẻ đối đãi như nhau. Chân thành cho rằng bản thân không thông minh hơn những cô gái “rất đỗi thông minh”, “rất đỗi thanh tú”, “trong trắng thuần khiết, “phẩm hạnh đoan chính” kia, đồng tình sâu sắc với vận mệnh bất hạnh của họ.
 
Chàng cảm phục Tình Văn bản tính ngay thẳng không chút nịnh bợ, không có vẻ ngoài nào của một a hoàn. Chàng trang điểm cho Bình Nhi chịu ủy khuất khi bị Phượng Thư đánh mắng. Nhìn thấy ông quan già vẽ hoa tường vi, chàng trai “vạn người mê” này đã thể hội được ''“tình duyên của đời người, mỗi người đều đã có an bài sẵn cả”.''
 
Chỉ có Bảo Ngọc đa tình giãi bày tâm can với em Lâm, tình cảm si tình và chân thành đó mới khiến lòng người cảm động đến vậy. Đại Ngọc đàm luận về thiền, hai trái tim có được sự đồng cảm với nhau, tình yêu son sắt không bao giờ thay đổi.
 
Không theo đuổi công danh, mà lại điên cuồng vì tình yêu, nguyện vì tình yêu mà chết, thật đúng là “kẻ lạc lõng bên ngoài nhân thế” trước đây chưa từng có vậy, thật khiến cha mẹ đau lòng. Khuyên giải đánh mắng, ra sức đắp nặn cũng đều không thay đổi được chàng. Nhưng đó vốn là con đường chàng đến thế gian, chính như Cảnh Ảo tiên tử đã nói, sau khi nếm trải mộng ảo của cái mùi danh lợi thanh sắc, có lẽ mai sau sẽ ngộ Đạo.
 
Bảo Ngọc tình cảm phong phú, thuần chân lương thiện. Thương hoa tiếc ngọc, chăm sóc quan tâm đầy đủ chu toàn là đặc điểm chở che hoa của chàng. Chàng là người theo phái cảm thụ, lúc vui lúc buồn, dạt dào tình ý. Trái tim đồng cảm bao la và năng lực lý giải thấu đáo khiến chàng trở thành người bạn tốt để dốc bầu tâm sự. Sự thương yêu che chở này vốn không phải là ham muốn chiếm hữu, mà là một loại kính trọng đối với phái nữ, khen ngợi say đắm và nhu tình như nước đối với cái đẹp. Tình cảm lãng mạn này chỉ có nhà nghệ thuật mới hiểu thấu cho được.
 
Tuy là thân phận cậu ấm quý tộc, chàng lại can tâm phục vụ cho các chị em, ở vườn Đại Quan tiếp tục vai diễn của Thần Anh thị giả nơi thiên quốc, xem việc che chở cho các thiếu nữ khuê các là chức trách của mình. Chàng tán thưởng vẻ đẹp của họ, yêu thích tài hoa của họ, tôn trọng cá tính của họ, quan tâm hỷ nộ ai lạc của họ, lo lắng xót xa cho cảnh ngộ của họ, thậm chí đứng ra hòa giải cho hai bên đang có mâu thuẫn xích mích… Dùng lời của chàng mà nói thì là “lo lắng đến vỡ vụn cả tim”.
 
Công tử Di Hồng anh tuấn hào hoa đã làm ánh lên vẻ thanh xuân của các thiếu nữ khuê các, đáng tiếc là những ngày tháng vui vẻ chẳng được dài lâu. Bảo Ngọc ngoài hát “Hồng đậu khúc”, ngâm thơ từ, viết tế văn, khóc bên linh cữu ra, thì lại không có năng lực để che chở cho các cô gái. Nhìn được nghe được, nhưng lại không thể dùng được, trái lại có một số chuyện lại do bản tính vụng về của chàng gây nên. Khi Vương phu nhân tức giận vung tay tát Kim Xuyến, Bảo Ngọc lại bỏ chạy mất tăm. Tình Văn bị đuổi đi, chàng đều không dám lên tiếng van xin mẹ và bà nội, một chút tính cương trực cũng không khởi lên được.
 
Dù chàng năm lần bảy lượt muốn đóng vai vị thần bảo hộ của các cô gái trong vườn Đại Quan, nhưng chỉ có thể đưa ra bàn tay giúp đỡ trong những việc nhỏ nhặt. Vào thời khắc then chốt nhất, ai chàng cũng không che chở được. Có lòng nhưng không có sức, lực bất tòng tâm, mở to mắt nhìn những bông hoa bị mưa dập gió vùi, khô héo lụi tàn. Thậm chí hôn nhân của mình bị đánh tráo, ngay đến cả Đại Ngọc mà chàng yêu thương cũng không bảo vệ được.
 
Trước đây, nhìn thấy chị Bảo “''da mặt nõn nà, khóe mắt long lanh, không đánh sáp mà làn môi vẫn đỏ, không kẻ mày mà nét ngài vẫn xanh, so với Đại Ngọc lại có vẻ phong lưu thùy mị riêng”'', Bảo Ngọc bất giác đứng ngẩn người ra, đầu óc nghĩ tưởng lung tung… Sau này, thuận theo Bảo Thoa không ngừng khuyên giải, Bảo Ngọc và Bảo Thoa trái lại dần dần trở nên xa cách.
 
Cô gái vào cung tham gia tuyển chọn tú nữ không thành này, muốn tìm được địa vị cho bản thân trong thứ tự hoàng thất mới an tâm thỏa mãn. Không làm được phi tần, thì gả cho một người đàn ông có thể gây dựng sự nghiệp vậy. Bảo Ngọc đương nhiên không phải là đối tượng của nàng. Bất đồng về lý tưởng, giá trị quan hoàn toàn khác nhau. Ngoài việc phạm vi lựa chọn đối tượng có hạn, còn bởi lợi ích của việc liên hôn gia tộc trói buộc. Ngoài lương duyên vàng ngọc vận mệnh sắp đặt ra, Bảo Thoa đối với Bảo Ngọc còn có phần nào lòng tin “ngọc mài sẽ thành vật báu”.
 
Thơ Đại Ngọc viết rằng: “''Sổ khứ cánh vô quân ngạo thế, khán lai duy hữu ngã tri âm''!”, tạm hiểu là: “''Đời được mấy người xa thói tục, đây là một bạn biết lòng chăng''“. Về phương diện thần giao cách cảm này, Bảo Ngọc – Đại Ngọc thật đúng là một cặp trời sinh, cùng chung nhịp đập, ý hợp tâm đầu, ghi lòng tạc dạ.
 
Tiên duyên giữa cây thiêng và hòn đá thiêng từ đời trước khiến họ có kết cấu tâm linh hoàn toàn khác biệt với người đời. Bảo Ngọc từ kẻ đa tình bác ái đến tri âm chỉ riêng một người, “nước sông ba nghìn, chỉ cần một gáo”, tình yêu đối với em Lâm hơn hẳn tình cảm dành cho tất cả các chị em khác. Chí đồng đạo hợp, ý hợp tâm đầu, vui buồn có nhau.
 
Mỗi một cô gái xinh đẹp, hoặc là ngọc nát hương tan, hoặc là cao chạy xa bay, hoặc là thân chìm xuống biển sâu, hoa tàn hoa rụng không biết làm sao được. Má hồng khóc lóc, mọi nét đẹp đều theo đó mà trở nên buồn đau, hương thơm mất hết, chỉ còn lại bao nỗi đau thương. “Nữ nhi quốc” lấy Bảo Ngọc làm trung tâm giờ đây gió cuộn mây tan, hoa cỏ tan tác, Di Hồng công tử giờ chỉ còn lại hư danh, mất đi ý nghĩa.
 
Bảo Ngọc mất chức nghiệp, sứ mạng che chở cho các bông hoa diễm lệ của vườn Đại Quan. Đại Ngọc khóc cạn nước mắt mà ra đi, cũng mang theo trái tim của chàng. “Hoa trong gương, trăng trong nước” đến cuối cùng chỉ còn lại hư không. Bảo Ngọc mất đi linh hồn trở thành cái vỏ trống rỗng. Cùng trong lúc này, Giả phủ lụi bại mau chóng, giống hệt như quân bài Domino bị đẩy ngã vậy: “''Ầm ầm như sắp đổ đình, chập chờn như ngọn đèn xanh cạn dầu''“.
 
Đêm động phòng hoa chúc, với vẻ đẹp sắc sảo tuyệt vời của Bảo Thoa, nếu đổi lại là đàn ông khác, hẳn sẽ thuận nước đẩy thuyền, đắm chìm trong mỹ sắc ái tình, gặp sao hay vậy. Còn Bảo Ngọc thì: “''Vẫn còn thấy đó: người cao sĩ trong núi, tuyết sáng láng trong suốt. Nhưng vẫn chẳng quên: nàng tiên đẹp đẽ ở ngoài cõi thế, cánh rừng tịch mịch''“. Dù là với người vợ nâng án ngang mày như Bảo Thoa, rốt cuộc cũng khó khiến chàng vơi đi phần nào tình cảm dành cho Đại Ngọc.
 
Bảo Thoa vững vàng thận trọng, tài hoa cao vời, chỉ là không có căn cơ xuất thế. Nàng có bản tính hoàn mỹ trước sau như một trong cách làm người, với Bảo Ngọc vô hình trung tạo nên một loại áp lực vô hình. Từ cách ứng xử ung dung bình thản đến từng bước dụng tâm thận trọng, cộng thêm kỹ năng xử thế linh hoạt, khuyên nhủ từ đầu đến cuối, thúc giục mà đặt người ta vào đúng vị trí, bước trên con đường công danh.
 
Tình yêu không thể giả tạo, giúp nhau thăng hoa đó mới là cao đẹp nhất. Đại Ngọc có những khuyết điểm nhỏ trong việc làm người, nhưng lại linh động hoạt bát, là tiên nữ dẫn dắt Bảo Ngọc thăng hoa về cảnh giới tinh thần. Tình yêu trong ngần thuần khiết, cùng với sự thông minh tài trí của Đại Ngọc đã vượt trên hết thảy mọi lợi ích thế gian, vượt trên thứ tình cảm nhục thể, vượt trên cả sinh tử, là ý thơ đẹp đẽ lãng mạn nhất trong “Hồng Lâu Mộng”. Giáng Châu tiên tử hạ phàm, không chỉ là hoàn trả nước mắt, mà còn là dùng cái giá của sinh mệnh để kêu gọi Thần Anh quay trở về quê nhà nơi Thiên giới.
 
Bảo Ngọc từ chối bị mê mờ trong cái thế giới hiện thực này. Vô luận là Đại Ngọc hay Bảo Thoa, chàng đều đã phụ họ! Nỗi niềm day dứt không thể loại bỏ và cảm giác mang tội đè nén trong tâm chàng, từ chấp trước vào việc khám phá sắc tướng hữu hình bên ngoài, từ giác ngộ diệu lý chân không trong cái tình si chần chừ mãi không buông. Giờ phút này đây chàng nguyện không bị vũng bùn ô nhiễm nơi thế tục dẫn dắt lôi kéo mà tạo thêm nợ nghiệp nữa.
 
Trước lúc ra đi, chàng đã cho mọi người trong nhà một biểu hiện giả dối, thật ra đó là sự bù đắp cho những thiếu sót và bàn giao trước khi đi. Thi đỗ “hương khôi” báo đáp cha mẹ, cho vợ hiền một đứa con trai, người ngoài nhìn vào thì thấy rất mỹ mãn rồi. Nhưng Bảo Ngọc biết rằng “tốt chính là xong, xong chính là tốt”. Thức dậy sau một giấc mộng đẹp, cuối cùng cần phải quay về. Bảo Thoa là cái khóa cuối cùng của Bảo Ngọc nơi trần thế, lúc này đã không trói buộc được trái tim bay nhảy của chàng thêm nữa. Bảo Ngọc dừng cương ngay trước vực thẳm, kết thúc tục duyên, một tăng một đạo dẫn theo chàng ung dung mà đi. Năm đó, Bảo Ngọc 19 tuổi.
 
Thương cho Tiết Bảo Thoa lỡ làng cả một đời! Thật sự rất cần một người đàn ông chân thành có thể che chở, làm tan chảy mỹ nhân lạnh lùng này, đánh thức phần thiếu nữ hoạt bát ẩn sâu dưới vẻ ngoài đoan trang của nàng, nói cho nàng biết rằng: “''Trước mặt ta, nàng không cần phải gồng mình giả trang như vậy nữa”.''
 
==Nhận xét==