Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Victoria của Anh”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Riolam (thảo luận | đóng góp)
nKhông có tóm lược sửa đổi
Thẻ: Sửa đổi di động Sửa đổi qua ứng dụng di động Sửa đổi từ ứng dụng iOS
Riolam (thảo luận | đóng góp)
nKhông có tóm lược sửa đổi
Thẻ: Sửa đổi di động Sửa đổi qua ứng dụng di động Sửa đổi từ ứng dụng iOS
Dòng 70:
[[Tập tin:Victoriatothrone.jpg|nhỏ|trái|Victoria nhận tin mình được kế tục ngai vàng từ [[Huân tước Francis Conyngham]] (trái) và [[William Howley]], Tổng giám mục Canterbury.]]
 
Victoria được 18 tuổi vào ngày 24 tháng 5 năm 1837, và do đó vấn đề nhiếp chính không cần phải xem xét nữa. Vào ngày 20 tháng 6 năm 1837, [[William IV của Anh|William IV]] chết vào năm 71 tuổi, và Victoria trở thành Nữ vương của Vương quốc Anh. Trong nhật ký của mình, bà viết, "Tôi được mẹ đánh thức vào lúc 6 giờ, bà nói [[William Howley|Tổng giám mục xứ Canterbury]] và [[Franbcis Conyngham, Hầu tước Conyngham thứ hai|Huân tước Conyngham]] đang ở đây và muốn được gặp tôi. Tôi ra khỏi giường và vào phòng khách (chỉ khoác thêm áo choàng) và ''đi một mình'', và gặp họ. Sau đó Huân tước Conyngham cho tôi biết rằng người ChúBác đáng thương của tôi, nhà Vua, đã không còn nữa, và ông chết vào 2 giờ 12 phút sáng nay, và do đó ''Tôi'' là ''Nữ vương''."<ref>St Aubyn, tr 55–57; Woodham-Smith, tr 138</ref> Các văn bản chính thức chuẩn bị cho ngày đầu tiên lên ngôi của Nữ vương cho rằng tên bà là Alexandrina Victoria, nhưng tên thánh của bà không làm bà ưng ý và không được sử dụng lại lần nữa.<ref>Woodham-Smith, tr 140</ref>
 
Từ năm [[1714]], các vị vua nước Anh kiêm quyền cai trị lãnh địa tuyển hầu (về sau là vương quốc) [[Vương quốc Hannover|Hanover]] ở Đức, nhưng dưới [[Đạo luật Salic]], phụ nữ không được có mặt trong dòng dõi kế vị của Hanover. Trong khi Victoria được thừa hưởng toàn bộ lãnh thổ và thuộc địa của Anh, Hanover đã trao chức vua cho người chú ít tiếng tăm của bà là Công tước xứ Cumberland và Teviotdale, chính là vua [[Ernest Augustus I của Hanover]]. Ông là [[người kế vị hợp pháp]] cho đến khi bà kết hôn và có con.<ref>Packard, tr 14–15</ref>
Dòng 76:
[[Tập tin:Queen Victoria-by George Hayter.jpg|nhỏ|phải|Chân dung đăng quang được vẽ bởi [[George Hayter]]]]
 
Trong thời gian bà lên ngôi, chính phủ được lãnh đạo bởi thủ tướng chính phủ thuộc đảng [[Đảng Whig Anh|Whig]], [[William Lamb, Tử tước Melbourne thứ hai|Huân tước Melbourne]],. ôngÔng đã ảnh hưởng rất mạnh mẽ đến vị Nữ vương thiếu kinh nghiệm chính trị, và bà tin cẩn trao cho ông chức cố vấn.<ref>Hibbert, tr 66–69; St Aubyn, tr 76; Woodham-Smith, tr 143–147</ref> [[Charles Greville (người viết nhật ký)|Charles Greville]] cho rằng ông Melbourne góa vợ và không có con này "thích thú một cách nồng nhiệt đối với Nữ vương bởi vì có lẽ ông xem bà là đứa con gái mà ông đã từng có trước đây", và Victoria có lẽ cũng xem ông như một người cha.<ref>Greville quoted in Hibbert, tr 67; Longford, tr 70 and Woodham-Smith, tr 143–144</ref> Lễ đăng quang Nữ vương diễn ra vào ngày 28 tháng 6 năm 1838, và bà trở thành vị quốc chủ đầu tiên sinh sống tại [[Cung điện Buckingham]].<ref>St Aubyn, tr 69; Waller, tr 353</ref> Bà hưởng thu nhập của các côngCông tước Lancaster và Cornwall, và được cấp tiền nghị viện 385 000 bảng một năm. Bà rất cẩn trọng khi trả các khoản nợ cho cha mình.<ref>Hibbert, tr 58; Longford, tr 73–74; Woodham-Smith, tr 152</ref>
 
Vào buổi đầu triều đại, Victoria rất được quần chúng yêu mến,<ref>Marshall, tr 42; St Aubyn, tr 63, 96</ref> nhưng danh tiếng của bà đã phải trải qua một mưu đồ triều đình vào năm 1839 khi một trong những thị nữ của mẹ bà, [[Quý bà Flora Hastings]], với cái bụng ngày càng to (thực chất là bị khối u) và bị đồn đại rằng bà đang mang thai ngoài giá thú với ÔngSir John Conroy.<ref>Marshall, tr 47; Waller, tr 356; Woodham-Smith, tr 164–166</ref> Victoria đã tin những tin đồn này.<ref>Hibbert, tr 77–78; Longford, tr 97; St Aubyn, tr 97; Waller, tr 357; Woodham-Smith, tr 164</ref> Nữ vương rất ghét Conroy, và khinh miệt "Bà Flora ghê tởm" ấy,<ref>Victoria's journal, ngày 25 tháng 4 năm 1838, quoted in Woodham-Smith, tr 162</ref> bởi vì bà ta đã thông đồng với Conroy và Công nương xứ Kent đặt ra [[Hệ thống Kensington]].<ref>St Aubyn, tr 96; Woodham-Smith, tr 162, 165</ref> Ban đầu, Bà Flora từ chối một cuộc kiểm tra sức khỏe rõ ràng, cho đến giữa tháng hai thì bà cũng đồng ý, và kết quả là Bà Flora vẫn còn trinh trắng.<ref>Hibbert, tr 79; Longford, tr 98; St Aubyn, tr 99; Woodham-Smith, tr 167</ref> Conroy, gia đình Hasting và Đảng Bảo thủ đối lập đã tổ chức một cuộc vận động đông đảo và lôi kéo Nữ vương trong việc truyền những tin đồn không đúng sự thật về Bà Flora.<ref>Hibbert, tr 80–81; Longford, tr 102–103; St Aubyn, tr 101–102</ref> Khi Bà Flora chết vào tháng 7, khám nghiệm tử thi phát hiện một khối u lớn trong gan của bà đã sưng to ra phần bụng.<ref>Longford, tr 122; Marshall, tr 57; St Aubyn, tr 104; Woodham-Smith, tr 180</ref> Khi xuất hiện trước công chúng, Victoria đã bị chế giễu và gọi là "Bà Melbourne".<ref>Hibbert, tr 83; Longford, tr 120–121; Marshall, tr 57; St Aubyn, tr 105; Waller, tr 358</ref>
 
Vào năm 1839, Melbourne từ chức sau khi [[Đảng Cấp tiến (Anh)|Đảng Cấp tiến]] và Đảng Bảo Thủ (cả hai đảng mà Victoria rất ghét) bỏ phiếu cho một dự luật để hủy bỏ hiến pháp ở [[Jamaica]]. Dự luật xóa bỏ quyền lực chính trị của các chủ đồn điền đang kháng cự những phương sách liên quan đến việc bãi bỏ nô lệ.<ref>St Aubyn, tr 107; Woodham-Smith, tr 169</ref> Nữ vương đã ủy thác cho một thành viên của Đảng Bảo thủ, ông [[Robert Peel]], thành lập một Chính phủ mới. Vào thời điểm đó, theo thường lệ thì Thủ tướng sẽ bổ nhiệm những thành viên thường là đồng minh chính trị của ông ta và vợ chồng của họ. Nhiều Thị nữ của Nữ vương là vợ của những thành viên đảng Whig, và Peel có dự tính thay thế họ bằng những bà vợ của thành viên đảng Bảo thủ. Vào thời điểm mà sau này gọi là "cuộc khủng hoảng phòng ngủ", Victoria nghe theo lời của Melbourne, đã phản đối sự xóa bỏ đó của Thủ tướng. Peel từ chối cầm quyền dưới sự áp đặt hạn chế của Nữ vương, và do đó ông đã từ bỏ phận sự của mình, cho phép Melbourne hồi phục chức vụ.<ref>Hibbert, tr 94–96; Marshall, tr 53–57; St Aubyn, tr 109–112; Waller, tr 359–361; Woodham-Smith, tr 170–174</ref>