Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Công giáo tại Việt Nam”
Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
→Tổ chức chia địa phận: Vinh và Hà Tĩnh được thảo luận nhập vào Giáo tỉnh Huế |
|||
Dòng 34:
Mặc dù cả hai giáo phận Malacca và Macao đều thuộc quyền bảo trợ của Bồ Đào Nha, tuy nhiên đã có rất nhiều nhà truyền giáo thuộc nhiều dòng tu và hội thừa sai khác đã đến Việt Nam. Năm 1596 thầy dòng người [[Tây Ban Nha]] tên là [[Don Diego d’Averte]] đã đặt chân đến [[Huế]], nhưng bị đuổi đi ngay. Năm 1614 những nhà truyền giáo dòng Tên theo chân các [[thương gia|thương nhân]] người [[Bồ Đào Nha]] từ [[Ma Cao|Macao]], qua phía nam [[Tên gọi Trung Quốc|Trung Hoa]], để đến [[Việt Nam]]. Các bề trên Dòng Tên còn thành lập hẳn một tổ chức truyền giáo tại Đàng Trong (la Mission de Cochinchine) năm 1615.
==== Các cộng đoàn
Những nỗ lực truyền giáo đầu tiên đã không đạt được thành tựu thường trực.
Các linh mục [[Dòng Tên]] theo chân Thánh [[Phanxicô Xaviê]] truyền giáo tại [[Nhật Bản]] từ năm [[1549]], bị Mạc chúa [[Tokugawa Hidetada]] ra sắc lệnh trục xuất khỏi đất Phù Tang năm [[1614]],<ref>Theo sách sử Nhật Bản, thì đây thuộc giai đoạn trị vì của [[Thiên hoàng Go-Mizunoo|Thiên hoàng Kotohito]], hay Hậu Thủy Vỹ Thiên hoàng (1611-1629). Tuy nhiên, thực quyền bấy giờ nằm trong tay [[Shōgun]] [[Tokugawa Ieyasu]]. Sama là một kính ngữ để chỉ một người cực kỳ tôn kính trong tiếng Nhật, không phải là tên riêng. Có lẽ tài liệu của các nhà truyền giáo bị nhầm lẫn danh xưng này.</ref> đã tập trung tại [[Ma Cao|Macao]] (được xem như một đầu cầu thành lập từ năm [[1564]]). Từ kinh nghiệm truyền giáo ở Trung Quốc và Nhật Bản, các thừa sai rất quan tâm đến việc học ngôn ngữ, phong tục Việt Nam và giảng đạo bằng [[tiếng Việt]]. Các linh mục Dòng Tên ở lại Việt Nam cho tới năm [[1788]]. Vắng bóng đi trong một thời gian 169 năm (1788-1957).
Ngày [[15 tháng 1]] năm 1615, hai linh mục [[Francesco Buzomi]] và
[[Chữ Quốc ngữ]] được dùng để ghi âm tiếng Việt cách chính xác nhưng song hành với đó, kho tàng văn chương Hán-Nôm Công giáo cũng rất lớn. Chỉ riêng giáo sĩ [[Girolamo Maiorica]], trong khoảng 1632-1656, đã viết 45 tác phẩm lớn nhỏ bằng chữ Nôm, nổi tiếng nhất là cuốn ''Các Thánh Truyện'' viết năm 1646. Nhiều tác phẩm bị hư hỏng và mất mát do thời gian, chiến tranh và bách hại tôn giáo.
Việc truyền đạo được vua chúa Việt Nam cho phép trong một số nơi với nhiều hạn chế của các quan lại địa phương, nên các tín đồ gặp nhiều khó khăn trong việc giữ đạo, có nơi phải bị giết chết như trường hợp thầy giảng [[Anrê Phú Yên]] ở [[Quảng Nam]] ngày [[26 tháng 7]] năm [[1644]]. Ngày [[3 tháng 7]] năm [[1645]], linh mục [[Alexandre de Rhodes]] rời Việt Nam về [[Roma]] để báo cáo cho [[Tòa Thánh]] về những tiến triển mau chóng trong việc truyền đạo tại Việt Nam, nhất là xin gửi một số [[Giám mục]] đến truyền giáo tại Việt Nam, nơi mà ông gọi là "cánh đồng truyền giáo phì nhiêu" để củng cố nền móng cho Giáo hội tại nước này. Ông được Tòa Thánh cho phép đi khắp nước [[Pháp]] đi tìm kiếm những linh mục sẵn sàng xung phong và tiếp tục công việc đã khởi sự với nhiều thành quả
=== Thời kỳ phát triển (1659 – 1820) ===
|