Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Hiếu Trang Duệ Hoàng hậu”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Dòng 59:
Nhận được hung tin chồng bị bắt làm tù binh, anh trai [[Tiền Khâm]] (錢欽) và em trai [[Tiền Chung]] (錢鐘) cũng tử trận trong Sự biến thổ Mộc Bảo, Tiền Hoàng hậu đau đớn gần như chẳng thiết sống. Dù rằng rất muốn cứu chồng và tìm lại người thân nhưng một người phụ nữ yếu đuối trước giờ chỉ giam mình chốn hậu cung thì có thể làm gì? Điều duy nhất mà bà có thể làm đó là ngày ngày quỳ gối trước Phật, thành tâm khẩn cầu hy vọng trượng phu có thể bình an trở về.
 
Thế rồi mùa đông với cái lạnh cắt da cắt thịt tràn về, Tiền Hoàng hậu vẫn ngày ngày quỳ lạy, ngày ngày hy vọng. Sức khỏe của bà suy giảm đến mức giờ đây hoàng hậu đã chẳng thể tự đứng dậy được. Thế nhưng chưa một ngày nào mà bà ngừng quỳ trước Phật để cầu nguyện. Cứ như vậy, một con mắt và một bên chân của bà trở nên yếu đi và cuối cùng là tật nguyền vĩnh viễn. Năm đó, Hoàng hậu mới chỉ 24 tuổi. Nhưng Hoàng hậu vẫn cự tuyệt chữa trị, cho rằng để giúp Anh Tông thì bản thân phải trả cái giá lớn như vậy cũng đáng.
 
Có lẽ tấm lòng son sắt, kiên trinh của Tiền Hoàng hậu đã lay động trời xanh nên cuối cùng, Minh Đại Tông cũng thành công bảo vệ Bắc Kinh trong sự tiến công của quân Ngõa Lạt, khiến họ phải giao trả lại Anh Tông. Thế nhưng lúc này, ông bị đặt vào một tình thế vô cùng nhạy cảm khi bản thân cũng là vua mà triều đình đã có một ông vua mới. Năm đầu Cảnh Thái ([[1450]]), ngày [[3 tháng 8]], Minh Anh Tông từ Mạc Bắc trở về kinh, được tôn làm [[Thái thượng hoàng]] và bị giam lỏng ở [[Nam cung]]. Thế là Tiền Hoàng hậu lại tiếp tục dọn đến Nam cung, sống cùng trượng phu thêm vài năm gian khó, thậm chí phải có lúc bán đồ thêu để có tiền sinh sống qua ngày. Thế nhưng dù có khổ, dù nhan sắc có tàn phai, thân thể tàn tật, bà vẫn được trượng phu hết lòng yêu thương, trân trọng. Hai người sống những ngày tháng tuy gian nan mà cũng rất mực hạnh phúc.