Khác biệt giữa bản sửa đổi của “George VI của Anh”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Không có tóm lược sửa đổi
Thẻ: Sửa đổi di động Sửa đổi từ trang di động
Thẻ: Sửa đổi di động Sửa đổi từ trang di động
Dòng 125:
Sau khi mất Ấn Độ, nhà vua chú tâm nhiều hơn đến việc duy trì quan hệ với nước tự trị Nam Phi. Năm 1947, George VI cùng hoàng gia đi thăm Nam Phi.<ref>Townsend, pp. 221–223</ref> Bấy giờ [[Liên hiệp Nam Phi]] đang sắp có bầu cử, nên thủ tướng Nam Phi [[Jan Smuts]] hy vọng chuyến thăm của George sẽ đem lại lợi thế chính trị giúp Smuts tái đắc cử.<ref>Judd, p. 223</ref> Tuy nhiên, George VI hoảng hồn khi chính phủ Nam Phi hướng dẫn ông chỉ bắt tay với người da trắng.<ref>Rhodes James, p. 295</ref> Ông còn gọi các cận vệ Nam Phi của mình là "đám [[Gestapo]]".<ref>Rhodes James, p. 294; Shawcross, p. 618</ref> Sau chuyến thăm này, Smuts thua cuộc [[tổng tuyển cử Nam Phi, 1948|thua cuộc tổng tuyển cử Nam Phi]] năm 1948. Chính phủ mới Nam Phi thực hiện [[apartheid|chính sách phân biệt chủng tộc rất hà khắc]].
 
== Sức khỏe và chếtqua sớmđời ==
Do nghiện thuốc lá và chịu nhiều áp lực trong chiến tranh, sức mạnh nhà vua suy giảm rõ rệt vào cuối thập niên 1940 &ndash; đầu thập niên 1950.<ref>{{citation|publisher=Official website of the British monarchy|title=King George VI|url=https://www.royal.uk/george-vi-r1936-1952|accessdate=18 April 2016}}</ref><ref>Judd, p. 225; Townsend, p. 174</ref><ref>Judd, p. 240</ref> Ông mắc nhiều căn bệnh như [[ung thu phổi]], [[xơ vữa động mạch]] và [[thuyên tắc mạch máu]]. Bắt đầu từ năm 1949, ông bị tắc động mạch ở chân phải, dẫn đến nguy cơ phải cắt bỏ chân phải ông (may mắn là việc này đã không xảy ra).<ref>Rhodes James, pp. 314–317</ref> Tháng 3 năm 1949, ông được phẫu thuật cắt đoạn dây thần kinh giao cảm lưng tại điện Buckingham. Ca phẫu thuật này được giáo sư [[James Learmonth]] tiến hành với sự hỗ trợ của giáo sư Paterson Ross, và kéo dài khoảng nửa tiếng đồng hồ. Sau lần này, nhà vua đủ hồi phục để chủ trì cuộc họp Hội đồng Cơ mật ngày 29 tháng 3 năm 1949. Tuy nhiên, giáo sư Learmonth khuyên nhà vua nên giảm nhịp độ sống vì nếu thuyên tắc mạch máu tái phát sẽ rất khó chữa trị. Nhà vua lui về điền trang Sandringham và sống khép kín hơn. Trong khi đó, Vương nữ trưởng Elizabeth, người thừa kế ngai vàng, và phu quân [[Hoàng tế Philip, Công tước xứ Edinburgh|Philip, Công tước xứ Edinburg]] xuất hiện nhiều hơn trong các sự kiện công chúng, cũng như các chuyến công du nước ngoài (Hoa Kỳ, Canada, Đông Phi,...).<ref>Denis, trang 253</ref><ref>Brandreth, pp. 240–241; Lacey, p. 166; Pimlott, pp. 169–172</ref>