Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Tôn Thất Trạch”
←Trang mới: “'''Tôn Thất Trạch''' (尊室澤), hay '''Nguyễn Trạch''' (阮澤), tước vị lúc sinh thời là '''Hữu quận công''' (右郡公), là con trai t…” |
(Không có sự khác biệt)
|
Phiên bản lúc 13:55, ngày 30 tháng 3 năm 2020
Tôn Thất Trạch (尊室澤), hay Nguyễn Trạch (阮澤), tước vị lúc sinh thời là Hữu quận công (右郡公), là con trai thứ 8 của chúa Tiên Nguyễn Hoàng.
Lúc đầu làm quan Chưởng cơ, lại có quân công đều được phong tước đến Hữu quận công. Khi Nguyễn Hoàng mất, nhường ngôi cho con thứ 6 là Thụy quận công Nguyễn Phúc Nguyên, điều này khiến hoàng tử thứ 7 và thứ 8 là Chưởng cơ Hiệp, Trạch đều mang lòng đố kị.
Năm Canh Thân(1620), Hiệp và Trạch mưu làm loạn tiếm ngôi, mật thư cho chúa Trịnh ở Đàng Ngoài xin viện quân, tự hứa làm nội ứng, ước rằng việc thành được chia nhau trấn thủ đất ấy. Chúa Trịnh Tùng tin lời, sai Đô đốc Nguyễn Khải đem 5000 quân đóng ở Nhật Lệ để đợi. Lũ Hiệp, Trạch sợ Chưởng cơ Tôn Thất Tuyên, chưa dám động. Chúa cùng các tướng bàn việc chống quân Trịnh. Hiệp, Trạch nói rằng:
- Tuyên trí dũng hơn người, nếu cho binh quân đi đánh, tất phá được giặc.
Tuyên biết mưu ấy nói với chúa rằng:
- Tôi ra khỏi doanh, sợ có nội biến.
Chúa bèn sai Tôn Thất Vệ đem quân đi chống Nguyễn Khải. Hiệp, Trạch thấy mưu ấy không làm được bèn phát binh giữ kho Ái Tử làm phản. Chúa cho người đến cáo dụ, chúng không nghe. Chúa bèn cho Tuyên làm tiên phong, chúa tự đem đại binh đi đánh. Hiệp, Trạch thua chạy. Tuyên đuổi theo bắt được đem về dâng chúa. Chúa thấy Hiệp, Trạch, chảy nước mắt mà nói rằng
- Hai em tước đến Quận công, phú quý lắm rồi, khổ gì mà làm loạn.
Hiệp, Trạch cúi đầu nhận tội. Chúa muốn tha cho. Chư tướng đều nói phép không tha được. Chúa bèn sai giam vào ngục. Hiệp, Trạch xấu hổ bệnh chết ở trong ngục. Vì việc làm loạn năm đó nên hai người bị tước tư cách, chỉ được chép phụ vào phía sau sổ Tôn thất. Trạch không có con.