Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Xe tăng hạng nhẹ”
Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Thẻ: Sửa đổi di động Sửa đổi từ trang di động |
Thẻ: Sửa đổi di động Sửa đổi từ trang di động |
||
Dòng 15:
[[Tập tin:Light Tank Mark V.jpg|thumb|Xe tăng hạng nhẹ Mk V của Anh]]
[[Tập tin:Type 95 (AWM 097336).jpg|thumb|Xe tăng [[Ha-Go Kiểu 95|Type 95 Ha-Go]] tại [[New Britain]] sau khi là lính Nhật đầu hàng.]]
Chiếc tăng siêu nhẹ Carden Loyd và những chiếc tương tự đã được trang bị tại nhiều quốc gia với vai trò là một loại phương tiện chiến đấu bánh xích cỡ nhỏ, vũ trang bằng súng máy để phòng vệ trong nhiều năm. Trong thời kỳ mà ngân sách dành cho các hoạt động quân sự bị hạn chế, tăng siêu nhẹ chính là một phương án lựa chọn hợp lý bởi giá thành tương đối rẻ của chúng. Đến năm 1928, Công ty Vickers-Armstrong của Anh đã phát triển một chiếc tăng có trọng lượng 6 tấn dựa trên thiết kế của John Carden và Vivien Loyd. Mặc dù bị quân đội Anh quốc từ chối, một số lượng nhỏ các xe này đã được mua bởi nhiều quốc gia khác. Và nó là sự định hình cơ bản của chiếc tăng T-26 (khoảng 10,000 chiếc) và tăng Ba Lan 7TP, có ảnh hưởng đến chiếc tăng Ý là Fiat M11/39. Quân đội Anh đã không sử dụng thiết kế tăng hạng nhẹ
Xuyên suốt giai đoạn giữa cuộc chiến, nước Mỹ chỉ sản xuất vài trăm chiếc xe tăng. Từ [[chiến tranh thế giới thứ nhất]][[Chiến tranh thế giới thứ nhất|<nowiki/>]] tới năm 1935, chỉ 15 chiếc được chế tạo. Hầu hết là dẫn theo hay thiết kế nước khác hoặc nghèo nàn trong việc tự chế tạo về thiết kế và vật liệu. Thiết kế Christie tốt hơn trong một vài điểm nhưng quân đội Mỹ đã thu được chỉ có 3 chiếc Christie và không theo đuổi ý tưởng này xa hơn. Hạn chế về ngân sách và mức ưu tiên thấp cho quân đội làm giảm bớt tài nguyên để chế xe tăng. Quân đội Mỹ đã phát triển và thử nghiệm những bộ phận như hộp số, bánh xích, và hệ thống truyền động. Những hoạt động này được trả hết khi khởi xướng vào lúc mở rộng cuộc chiến.
|