Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Đạo mộ bút ký (tiểu thuyết)”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Dòng 176:
Gia tộc họ Trương của [[Trường Bạch Sơn]], khởi đầu mấu chốt cho câu chuyện, là một gia tộc chiếm cứ vùng Đông Bắc Trung Quốc. Không ai rõ xuất xứ của gia tộc này, nhưng từ hơn mấy ngàn năm trước họ đã tồn tại. Qua mấy ngàn năm, họ tiếp tục duy trì thể trạng đặc biệt là trường thọ để phát triển, ảnh hưởng lịch sử đồng thời tự bành trướng ra bên ngoài bằng một mạng lưới đồ sộ.
 
Nhánh chính thống của gia tộc được gọi là '''Trương gia Bổn gia''' (張家本家), căn cứ ''"Tạng Hải Hoa"'' quyển 1 thì thủ phủ của Bổn gia trong giai đoạn thời kỳ Dân Quốc (''trước khi Đạo mộ bút ký chính văn diễn ra'') được tọa lạc ở vùng núi [[Kim Lĩnh]], gồm 7 tòa nhà mang kiến trúc Minh–Thanh liên kết với nhau, trước sau là 13 cổng vào. Xung quanh đó còn có mấy ngôi làng đều là do những nhánh khác của Bổn gia trấn giữ, tuy họ cũng có địa vị nhưng đều thua Bổn gia, họ được gọi là '''Trương gia Ngoại tộc''' (張家外族). Vì sự chính thống có phần hà khắc, quy tắc của Bổn gia dành cho hậu nhân rất nghiêm, thậm chí là ép người thái quá, trong khi Ngoại tộc lại có phần tự do hơn cả. Ngoài ra, Bổn gia có một quy chế hà khắc khác, là người trong Trương gia phải lấy nhau, để bảo toàn huyết thống ''"Kỳ Lân huyết"'' trọn vẹn nhất, từ đó mới có thể có Tộc trưởng tiếp theo. Tuy nhiên việc này khiến đại đa số người Trương gia có một chứng bệnh di truyền, được gọi là '''Thất hồn chứng''' (失魂症), trong một khoảng thời gian nhất định hoặc dưới tác động nhất định mà mất đi trí nhớ. Các thành viên Trương gia, cả Bổn gia lẫn Ngoại tộc, vào lúc tầm 15 tuổi sẽ trải qua một quá trình khảo nghiệm đi vào cổ mộ, để sau này có thể ra bên ngoài tự tìm thanh danh của mình, đây được gọi là '''Phóng dã''' (放野). Đặc điểm chung của toàn Trương gia, không kể Bổn gia hay Ngoại tộc, chính là có tuổi thọ lâu hơn người bình thường rất nhiều, họ còn có kiến thức đặc biệt về nghề trộm mộ do được rèn luyện từ nhỏ bằng các loại kĩ năng và công phu đặc biệt. Sự điêu luyện của họ về nghề trộm mộ chính là [[ngón trỏ]] và [[ngón giữa]] của bàn tay phải mỗi người đều đặc biệt dài, họ thường dùng nó để dò thám các loại cơ quan đặc biệt trong cổ mộ, hoặc những quan tài đặc biệt. Kỹ năng này sau khi được trình diễn, giang hồ tán thưởng gọi là '''Song chỉ thám động''' (雙指探洞; nghĩa là ''"Hai ngón tay dò động"'') và trở thành một đặc điểm nổi bậc của người Trương gia.
 
Tộc trưởng của gia tộc được đặt cái tên 『'''Khởi Linh'''』, nghĩa là ''"Mang vác quan tài"'', là vì Tộc trưởng có nhiệm vụ vào một thời khắc đều sẽ đưa thi thể của người Trương gia vào Trương gia Cổ lâu, đặc biệt là Tộc trưởng tiền nhiệm, bởi vì nếu chôn cất bình thường thì những thi thể có khả năng xuất hiện thi biến nguy hiểm. Đặc điểm của các Trương Khởi Linh chính là trên người có hình xăm [[Kỳ lân]] màu đen, chỉ khi vận động mạnh khiến nhiệt độ tăng cao mà xuất hiện. Sau nhiều thế kỉ phát triển, gia tộc này bắt đầu bị tác động bởi yếu tố bên ngoài, dẫn đến chia ra phe phái nghi ngờ sự tồn tại của gia tộc. Để củng cố vị thế, lãnh đạo của Bổn gia đi vào cổ mộ của Chu Mục vương, đem ra một thai nhi được đặt bên trong một chiếc hộp sắt. Thai nhi này đã trải qua 3.000 năm mà vẫn còn sống, ý đồ của người lãnh đạo Bổn gia khi ấy là đem thai nhi này như một biểu tượng trường sinh bất tử để củng cố địa vị của danh hiệu Trương Khởi Linh, làm các phe phái khác trong Bổn gia lẫn Trương gia Ngoại tộc tiếp tục tin tưởng sự tồn tại của gia tộc. Nhưng yếu tố mấu chốt xảy ra, cái thai nhi là một tử thai, hoặc không thành công nuôi lớn, hoặc vì cảm thấy có nguy cơ trong việc nuôi lớn thai nhi này, mà cuối cùng lãnh đạo Bổn gia quyết định để một đứa trẻ thực sự thay thế, đó là Muộn Du Bình. Theo ''"Tạng Hải Hoa"'', Muộn Du Bình là con trai của một người Bổn gia với một phụ nữ người Tây Tạng, người đàn ông này từng đi [[Nepal]] chuyển hàng trong một thời gian rất lâu, thời điểm người đàn ông ấy quay về đã đem theo Muộn Du Bình. Lúc này là vừa xảy ra câu chuyện thai nhi, nên Trương Khởi Linh khi ấy quyết định đem Muộn Du Bình nói dối thành thai nhi 3.000 năm tuổi, còn thai nhi thực sự có lẽ đã thành tử thai.