Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Súng carbine M1”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Không có tóm lược sửa đổi
Không có tóm lược sửa đổi
Dòng 34:
[[Tập tin:Garandcar.jpg|thumb|phải|300px|[[M1 Garand]] (trên) và M1 Carbine (dưới) được trưng bày trong viện bảo tàng lịch sử [[Hoa Kỳ]]. Khẩu M1 Carbine trong hình là phiên bản M1 Carbine phục vụ trong biên chế của Quân đội Mỹ sau Thế chiến 2.]]
 
Trước khi chiến tranh thế giới thứ 2 diễn ra, Cục Quân khí Quân đội Hoa Kỳ liên tục nhận được phản ánh về việc khẩu súng trường bán tự động [[M1 Garand]] tồn tại nhược điểm là quá dài. Điều này khiếngây ra rất nhiều khó khăn cho các đơn vị hỗ trợ (như pháo binh,) lái xe,nhất công binh,những đơn vị lính dù, ...khi hành quân khá là chậm chạp và vất vả. Từ các ý kiến trên, họ yêu cầu những nhà thầu sản xuất vũ khí cung cấp cho quân đội hãy nghiên cứu ra một mẫu súng đặc biệt để chiến đấu ở tầm trung bình. Khẩu súng đó cần phải có khối lượng nhẹ, uy lực mạnh, lực giật yếu, ... Những mẫu súng như khẩu súng ngắn [[M1911 (súng)|M1911]], khẩu súng ổ quay [[Smith & Wesson Model 10|Model 10]] hay súng tiểu liên [[tiểu liên Thompson|Thompson]] có tầm bắn hiệu quả rất kém khiến cho lính Mỹ gần như không kịp trở tay trước kẻ thù ở khoảng cách xa hơn 100m. Vào tháng 8 năm 1938, một tổ thiết kế của hãng Winchester gồm 3 kĩ sư: Frederick Husmeton, William Roemer và David Marshall William đã thiết kế thành một mẫu súng đáp ứng được những gì mà phía quân đội đang yêu cầu. Một thời gian sau, biến thể M1A1 với báng gấp bằng kim loại ra đời. Rất nhanh chóng, những lính nhảy dù Mỹ đã được ghi vào danh sách để sử dụng khẩu M1A1 Carbine. Sau này, không chỉ có lính dù mà lính súng cối, lính công binh và cả lính Bazooka (chống tăng) của quân đội cũng được ghi vào danh sách này. Tuy cùng tên là M1 nhưng M1 Carbine không phải là phiên bản rút ngắn nòng súng ([[Súng cạc-bin|cạc-bin]] hóa) của M1 Garand.
 
==Trong thế chiến thứ hai (1942 - 1945)==