Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Thổ Phồn thời kỳ phân liệt”
Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
n clean up using AWB |
|||
Dòng 1:
{{see also|Niên biểu Thổ Phồn thời kỳ phân liệt}}
[[
{{Lịch sử Tây Tạng}}
'''Thời kỳ phân liệt''' là một giai đoạn trong [[lịch sử Tây Tạng]] bắt đầu từ năm 842 sau cái chết của [[Langdarma]], vua cuối cùng của [[Thổ Phồn]] thống nhất, cho tới khi [[Drogön Chögyal Phagpa]] được Khả Hãn [[Hốt Tất Liệt]] ban cho ba vùng Tạng vào năm 1253. Trong thời kỳ này, quyền lực tập trung của Thổ Phồn đã sụp đổ sau cuộc nội chiến giữa Thái tử Yumtän và Hoàng tử Ösung {{sfn|Shakabpa|2010|p=173}}, tiếp theo đó là một loạt các cuộc khởi nghĩa chống lại tàn dư Hoàng tộc Thổ Phồn và sự nổi lên của các lãnh chúa địa phương <ref name="SchaikGalambos">{{harvnb|Schaik|Galambos|2011|p=4}}</ref>.
Dòng 13:
Một nguồn tin truyền thống cho rằng, thời kỳ phân liệt là điểm trũng trong sự phát triển của Phật giáo Tây Tạng, khi các tăng lữ bị đàn áp và lưu đày. Các tăng lữ chỉ còn lại tại khu vực [[Amdo]], vốn nằm ngoài khả năng kiểm soát của người Tạng khi ấy mãi cho tới thế kỷ thứ 10 <ref name="SchaikGalambos" />.
Cũng theo nguồn này, trong thời kỳ trị vì của vua [[Langdarma]], ba nhà sư đã chạy trốn tới núi Dantig tại Amdo. Đệ tử của họ là Muzu Selbar, hay sau này được biết tới như là học giả Gongpa Rapsel (935-1035 <ref>{{
== Chú thíc ==
{{
== Tham khảo ==
Dòng 26:
*{{citation|last=Stein|first=Rolf|authorlink=Rolf Stein|title=Tibetan Civilization|year=1972|publisher=Stanford University Press|place= |isbn=0-8047-0901-7|url=https://books.google.com/books/about/Tibetan_Civilization.html?id=U7j758TsI8IC}}
[[
[[
[[
[[
|