Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Tiếng Trung Quốc”
Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Không có tóm lược sửa đổi |
Không có tóm lược sửa đổi |
||
Dòng 189:
Một số biến thể tiếng Trung chưa được phân loại, ví dụ [[phương ngữ Đam Châu]] (ở [[Đam Châu]], [[Hải Nam]]), [[tiếng Ngõa Hương]] (tây [[Hồ Nam]]) và [[tiếng Thiều Châu]] (bắc [[Quảng Đông]]).{{sfnp|Kurpaska|2010|pp=72–73}}
Tiếng Hoa vốn là đơn âm, tức là một chữ một âm, một âm có thể chia làm thanh, vần, điệu. [[Chữ Hán]] đa số không biểu âm để phát âm, nên thời xưa người ta dùng phương pháp Độc nhược(讀若, A đọc gần đúng như A'). Từ sau khi [[đạo Phật]] truyền vào Trung Quốc, biết tiếp thu và dịch [[tiếng Phạn]], biết đến [[Phiên thiết]], có thể dùng để làm dấu phát âm. Từ thời cận đại tới ngày nay, đã có [[Chú âm phù hiệu]] và [[Phanh âm]] cho [[Hán ngữ tiêu chuẩn|Tiếng Hán tiêu chuẩn]], âm vần từ đây thật rõ ràng.▼
== Ngữ pháp ==
Hàng 213 ⟶ 209:
Ở [[Hồ Nam]], phụ nữ ở những vùng nhất định viết bằng [[Nữ thư]], một bộ [[âm tự]] bắt nguồn từ chữ Hán. [[Tiếng Dungan]], một phương ngữ Quan thoại, ngày nay được viết bằng [[chữ Kirin]], và trước đây được vỉết bằng [[chữ Ả Rập]]. [[Người Dungan]] chủ yếu theo Hồi giáo và sống tại [[Kazakhstan]], [[Kyrgyzstan]], và [[Nga]].
▲Tiếng Hoa vốn là đơn âm, tức là một chữ một âm, một âm có thể chia làm thanh, vần, điệu. [[Chữ Hán]] đa số không biểu âm để phát âm, nên thời xưa người ta dùng phương pháp Độc nhược(讀若, A đọc gần đúng như A'). Từ sau khi [[đạo Phật]] truyền vào Trung Quốc, biết tiếp thu và dịch [[tiếng Phạn]], biết đến [[Phiên thiết]], có thể dùng để làm dấu phát âm. Từ thời cận đại tới ngày nay, đã có [[Chú âm phù hiệu]] và [[Phanh âm]] cho [[Hán ngữ tiêu chuẩn|Tiếng Hán tiêu chuẩn]], âm vần từ đây thật rõ ràng.
== Học tập ==
|