Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Ly tao”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
n Đã khóa “Ly tao”: Bài viết của tuần ([Sửa đổi=Chỉ cho phép các thành viên tự động xác nhận] (hết hạn 10:42, ngày 14 tháng 9 năm 2020 (UTC)) [Di chuyển=Chỉ cho phép các thành viên tự động xác nhận] (hết hạn 10:42, ngày 14 tháng 9 năm 2020 (UTC)))
n sửa đổi nhỏ cho câu chữ mạch lạc
Dòng 26:
'''"Ly tao"''' ([[chữ Hán]]: 離騷) là một bài thơ rất nổi tiếng trong [[lịch sử Trung Quốc]] thuộc thể loại ''[[phú]]'' do [[chính trị gia]], [[nhà thơ|thi sĩ]] người [[nước Sở]] là [[Khuất Nguyên]] sáng tác vào thời [[Chiến Quốc]]. Là thiên "trường ca" đầu tiên trong lịch sử [[văn học Trung Quốc]], và với tổng cộng 2.477 chữ, chia thành 373 câu, "Ly tao" được đánh giá là bài thơ nổi tiếng và xuất sắc nhất trong tuyển tập thi ca ''[[Sở từ]]''. Sự đặc sắc của bài thơ trường thiên này là lời bi thảm triền miên, thường dùng lối tượng trưng, lối nhân cách hóa và dẫn rất nhiều điển cố [[thần thoại]] [[Trung Quốc|Trung Hoa]].
 
Trong tác phẩm này, tác giả Khuất Nguyên tự thuật về thân thế, tài hoa cùng chí hướng của bản thân, chỉ trích những kẻ mà ông gọi là ''tiểu nhân'', thể hiện tâm trạng bi phẫn vì bị [[Vua|quân vương]] xa lánh, nhưng cũng đồng thời khẳng định rằng ông thà cố chấp chọn cái tốt, thà chết chứ quyết không thông đồng với kẻ gian. Tác phẩm cũng chứa nhiều yếu tố huyền bí,. Khuất Nguyên đề cập đến việc ông đã nói chuyện cùng thần linh, hỏi chuyện các đồng cốt vì ông do dự không thể quyết định giữa lựa chọn "ra đi" hay "ở lại". Ông tưởng tượng rằng mình đã lên [[thiên đình|thiên giới]], điều khiển "xe phi long" bằng ngọc, chu du tứ phương, nhưng khi tới thiên môn thì không thể đi tiếp, còn lời cầu hôn của ông cũng bị thần nữ cự tuyệt. Cuối cùng, ông cũng vì không đành lòng rời khỏi cố hương mà quyết định ở lại.
 
''Ly tao'' cuốn hút những thế hệ văn nhân đời sau. Chủ đề và phong cách của nó được các tác gia ''[[Từ (thể thơ)|từ]] [[phú]]'' bắt chước và phát triển thành thể loại ''sĩ bất ngộ'' vào đời [[nhà Hán]]. "Ly tao" truyền cảm hứng cho các bài thơ thuộc thể loại ''du tiên'' (遊仙詩) và ''khuê oán'' (閨怨詩), là một tác phẩm tiêu biểu của văn học lãng mạn Trung Quốc đồng thời nắm giữ một địa vị cao quý trong nền văn học nước này.