Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Mã Ngọc”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Không có tóm lược sửa đổi
Không có tóm lược sửa đổi
Dòng 14:
}}
 
'''Mã Ngọc''' ([[tiếng Trung Quốc|tiếng Trung]]: 馬鈺, 1123-1183), nguyên danh là Tùng Nghĩa (從義), tự Nghi Phủ (宜甫), ông là người Ninh Hải (nay là [[Mưu Bình]], tỉnh [[Sơn Đông]]). Năm 1167, khi Vương Trùng Dương tới huyện Ninh Hải truyền đạo, ông cùng vợ là [[Tôn Bất Nhị]] đã quy y. Sau khi theo đạo, ông đổi tên thành Ngọc (鈺) và tự là Huyền Bảo (玄寶), hiệu '''Đan Dương Tử'''. Ông là chưởng môn thứ hai của [[Toàn Chân đạo|Toàn Chân giáo]], sau [[Vương Trùng Dương]]. Ông có đạo hiệu là Đan Dương Tử, vì thế còn được gọi là ''Mã Đan Dương''. Ông cùng năm vị sư đệ và một vị sư muội (Tôn Bất Nhị) lập thành bảy đạo sĩ của [[Bắc Thất Chân|Toàn Chân Thất Tử]]. Năm Chí Nguyên thứ 6 (1269), [[Hốt Tất Liệt|Nguyên Thế Tổ]] Hốt Tất Liệt truy tặng ông hiệu "Đan Dương bãoBão nhấtNhất viVi chânChân nhânNhân"{{cần dẫn nguồn}}. Chi phái nhỏ do ông sáng lập ra gọi là "Ngộ Tiên phái". Các tác phẩm của ông còn lưu giữ được là ''Thần quang xán'' và ''Động huyền kim ngọc tập'' gồm 10 quyển.
 
==Tiểu thuyết hóa==