Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Trận Waterloo”
Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
n Đã lùi lại sửa đổi của Xoviet nghetinh123 (Thảo luận) quay về phiên bản cuối của TuanminhBot Thẻ: Lùi tất cả Đã bị lùi lại Sửa đổi di động Sửa đổi từ trang di động Sửa đổi di động nâng cao |
Không có tóm lược sửa đổi Thẻ: Lùi lại thủ công Đã bị lùi lại |
||
Dòng 5:
| image = Battle of Waterloo 1815.PNG
| image_size = 300
| caption = ''[[
| date = 18
| place = [[Waterloo,
| coordinates = {{Coord|50.680|N|4.412|E|region:BE_type:event|display=inline,title}}
| map_type =
| map_relief = 1
| map_size = 290
| map_caption =
| result =
* Kết thúc [[Liên minh thứ bảy]]
* Thất bại
* Kết thúc
| combatant1 = {{flagicon|
| combatant2 = {{plainlist|
* {{flagicon|
* {{flagicon|
* {{
* {{flagicon|
* {{flagicon|Nassau}} [[
* {{flagdeco|Brunswick}} [[
}}
| commander1 = {{flagdeco|First French Empire}} [[Napoleon|Napoleon Bonaparte]]<br>{{flagdeco|First French Empire}} [[Michel Ney]]
| commander2 = {{flagicon|United Kingdom of Great Britain and Ireland}} [[Arthur Wellesley, Công tước thứ nhất của Wellington|
| strength1 = '''Tổng:''' 73,000{{sfn|Hofschröer|1999|pp=68–69}}
* 50,700 bộ binh
Dòng 39:
* Hanover: 11,000
* Brunswick: 6,000
* Nassau: 3,000{{sfn|Barbero|2005|pp=75–76}}
* 156 đại bác{{sfn|Hamilton-Williams|1994|p=256}} Phổ:
* Phổ: 50,000{{sfn|Chesney|1874|p=4}}
| casualties1 = '''Tổng:''' 41,000
Hàng 45 ⟶ 47:
* 15,000 mất tích{{sfn|Barbero|2005|p=420}}
| casualties2 = '''Tổng:''' 24,000<br/>Anh: 17,000
* 3,500
* 10,200 bị thương
* 3,300 mất tích{{sfn|Barbero|2005|p=419}}
Quân Phổ: 7,000
* 1,200
* 4,400 bị thương
* 1,400 mất tích{{sfn|Barbero|2005|p=419}}
Cả hai bên: Số
}}
'''Trận Waterloo''' là trận chiến diễn ra vào ngày Chủ nhật [[18 tháng 6]] năm [[1815]] , gần [[Waterloo, Walloon Brabant|Waterloo]], thuộc [[Bỉ]]. Quân Pháp dưới sự chỉ huy của Hoàng đế [[Napoleon Bonaparte]] đã bị đánh bại bởi hai đội quân của [[Liên minh thứ bảy]], quân Anh- một liên minh bao gồm nhiều đơn vị từ Anh, Hà Lan, Hanover, Brunswick và Nassau, dưới sự chỉ huy của [[Arthur Wellesley, Công tước thứ nhất của Wellington]], và quân [[Phổ]] dưới sự chỉ huy của Thống chế [[Gebhard Leberecht von Blücher]]. Trận chiến đã đánh dấu sự kết thúc của [[Những cuộc chiến tranh của Napoleon]].
Waterloo là trận quyết định của [[Chiến dịch Waterloo]] và trận cuối của Napoleon. Theo Wellington, trận chiến là "điều kịch tính mà bạn chưa bao giờ gặp trong cuộc đời". Napoleon đã thoái vị bốn ngày sau, và lực lượng liên minh tiến vào Paris 7 tháng Bảy. Thất bại tại Waterloo đã kết thúc sự thống trị của Napoleon cũng như hoàng đế Pháp và đánh dấu kết thúc sự trở lại [[Triều đại Một trăm ngày|Một Trăm Ngày]] của ông từ nơi lưu đày. Kết thúc [[Đệ Nhất Đế chế Pháp]] và thiết lập một cột mốc quan trọng giữa những cuộc chiến kéo dài khắp châu Âu và nhiều thập kỉ hòa bình. Chiến trường được xác định vị trí ở Braine-l'Alleud và Lasne thuộc nước Bỉ, khoảng 15 km phía nam Brussels và khoảng 2 km từ thị trấn Waterloo. Vị trí chiến trường ngày nay nổi bật hơn hết là đài tưởng niệm Lion's Mound (Đồi Sư tử), một gò nhân tạo khổng lồ được xây dựng từ đất của chiến trường; địa hình của chiến trường gần gò chưa được bảo tồn.<ref name="philiphaythorn83t"/><ref name="veve45toh">{{harvnb|Veve|1992|pp= 4-5}}</ref>
== Bối cảnh lịch sử ==
[[
[[File:Jacques-Louis David - The Emperor Napoleon in His Study at the Tuileries - Google Art Project.jpg|thumb|upright|Chiến lược trỗi dậy của Napoleon là cô lập liên quân Anh và quân Phổ và tiêu diệt từng đạo quân một]]
[[
[[File:Blücher (nach Gebauer).jpg|thumb|upright|[[Gebhard Leberecht von Blücher]], một trong những nhân vật chỉ huy quân đội Liên minh đánh bại Napoleon tại [[Trận Leipzig]], chỉ huy của quân Phổ ]]
Sau thất bại thê thảm của Napoléon trong [[chiến tranh Pháp-Nga (1812)|cuộc xâm lược]] [[Đế quốc Nga|nước Nga]] vào năm [[1812]], các [[Cường quốc|liệt cường]] châu Âu liên kết lại để cùng tấn công nước Pháp. Quân [[Chiến tranh Liên minh thứ sáu|Liên minh thứ sáu]] đã đánh tan tác quân Pháp trong trận thư hùng đẫm máu ở [[Trận Leipzig|Leipzig]] vào tháng 10 năm 1813, mang lại chiến thắng toàn diện cho ngọn lửa đấu tranh Giải phóng Dân tộc của người [[Đức]] thoát khỏi ách đô hộ của Pháp. Sau thất bại tại Leipzig, Napoléon trở về Pháp và liền phải đối phó với sự tiến công thẳng vào chính quốc Pháp của quân Liên minh thứ sáu vào năm [[1814]]. Với chiến thắng trong [[Trận Paris (1814)|trận Paris]], quân sĩ Liên minh đã chiếm lĩnh được đế đô [[Paris]] trong cùng năm.<ref>{{harvnb|Englund|2005|pp=399-413}}</ref> [[Napoléon]] buộc phải thoái vị và bị lưu đày tới [[Elba|đảo Elba]]. Thế nhưng cựu hoàng Pháp hãy còn đầy tham vọng này không chịu ngồi yên. Biết được dân chúng Pháp vẫn ủng hộ mình, vào tháng 4 năm 1815, [[Napoléon]] đã bí mật trốn khỏi nơi giam cầm quay trở về nước. Nhận được tin, vua [[Louis XVIII của Pháp|Louis XVIII]] đã cử quân đội đến bắt giữ ông. Thế nhưng trong mắt người dân và binh lính Pháp lúc bấy giờ thì Napoléon vẫn là một người anh hùng đã mang về vinh quang cho nước Pháp. Hầu hết các tướng hoặc kính phục hoặc nể sợ tài năng quân sự của Napoléon, vì thế hết đoàn quân này đến đoàn quân khác được cử đi để bắt Napoléon cuối cùng lại quay về dưới quyền chỉ huy của cựu hoàng.<ref>McLynn 1998, trang 605</ref> Chỉ trong vòng ba tuần, Napoléon đã khôi phục được Đế quyền của mình. Điều này thể hiện sự dễ dàng của giới quân sự Pháp trong việc lên nắm Triều chính.<ref name="black2425je"/>
Vào ngày 13 tháng 3 năm 1815, sáu ngày trước khi Napoléon về đến [[Paris]], các cường quốc tại Hội nghị [[Viên]] tuyên bố ông là kẻ ngoài vòng pháp luật.<ref>[http://dl.lib.brown.edu/napoleon/time7.html Đường thời gian: Quộc Hội của Vienna, một trăm ngày và sự lưu đày của Napoleon tại St Helena], Trung tâm Khởi Đầu Kỹ thuật Số, thư viện của [[Đại học Brown|Brown University]] Library</ref> Bốn ngày sau đó, [[Vương quốc Liên hiệp Anh và Ireland|Anh]], [[Đế quốc Nga|Nga]], [[Đế quốc Áo (1804–1867)|Áo]], [[Vương quốc Phổ|Phổ]] cùng nhau điều động quân đội để tấn công Napoléon, với mỗi nước kể trên đều góp không dưới 15 vạn binh sĩ.<ref>Hamilton-Williams, David, trang 59</ref><ref>McLynn 1998, trang 607</ref> Đoàn quân của họ có tổng lực là khoảng 60 vạn binh sĩ.<ref name="parker50911"/> Biết rằng khả năng dùng thương lượng để ngăn cản các nước thuộc [[Chiến tranh Liên minh thứ bảy|Liên minh thứ bảy]] tiến công nước Pháp là không thể, Napoléon chỉ còn lại hy vọng cuối cùng là tấn công trước khi họ kết hợp với nhau. Nếu tiêu diệt được quân Liên minh ở phía nam Brussels trước khi họ được tăng viện thì Napoléon sẽ có thể buộc người Anh quay về biển và đánh bật người Phổ khỏi cuộc chiến. Một khi Anh và Phổ đã thất bại rồi thì Napoléon có thể tiến hành đàm phán với Áo và Nga để duy trì cục diện.<ref>{{harvnb|Davis|2001|p=298}}</ref> Tuy tổng lực của liên quân Anh - Phổ mạnh mẽ hơn quân Pháp đáng kể, liên quân Anh - Phổ lại chưa tổ chức Chiến dịch kỹ lưỡng.<ref name="black2425je"/> Một điều đáng lưu ý nữa là ở Bỉ có rất nhiều người nói tiếng Pháp ủng hộ ông, một chiến thắng của Pháp có thể thúc đẩy một cuộc cách mạng thân Pháp ở đó. Quân Anh ở Bỉ cũng chỉ là lực lượng hạng hai; vì phần lớn những binh sĩ giỏi nhất của họ trong cuộc chiến ở [[Bán đảo Iberia|bán đảo Tây-Bồ]] đã được đưa tới [[Hoa Kỳ]] cho [[chiến tranh Hoa Kỳ - Anh Quốc (1812)|cuộc chiến năm 1812]].<ref>{{Harvnb|Chandler|1966|pp=1016, 1017, 1093}}</ref>
Hàng 87 ⟶ 92:
== Lực lượng các bên ==
▲[[Tập tin:Arthur Duke of Wellington.jpg|nhỏ|phải|180px|[[Thống chế]] [[Arthur Wellesley, Công tước thứ nhất của Wellington|Arthur Wellesley,]] Công tước xứ Wellington, chỉ huy quân Anh và đồng minh]]
Có ba lực lượng chính tham gia vào trận đánh: "Tập đoàn quân Bắc" của Pháp (''Armée du Nord'') dưới quyền Napoléon I, một lực lượng quân đội đa quốc gia dưới quyền Wellington và quân Phổ dưới quyền Blücher. Quân Pháp có khoảng 69.000 người, gồm 48.000 bộ binh, 14.000 kỵ binh, và 7.000 pháo binh, cùng 250 khẩu pháo.<ref>Barbero 2005, trang 75.</ref> Napoléon đã từng dùng lệnh cưỡng bách tòng quân trong quá khứ, nhưng ông không sử dụng phương pháp này vào năm 1815. Tất cả binh sĩ của Napoléon lúc đó đều là các cựu binh lão luyện từng tham chiến cùng ông ít nhất là một chiến dịch trước đây, và nay họ đều tự nguyện trở về dưới trướng ông. Lực lượng quân kỵ binh của Napoléon rất đông đảo và mạnh mẽ, gồm 14 trung đoàn [[Thiết Kỵ binh]] và bảy trung đoàn kỵ binh đánh giáo. Do đó, đoàn binh mà Napoléon dẫn đầu trong trận chiến Waterloo trở thành một trong những đội quân tinh nhuệ nhất trong suốt cuộc đời võ nghiệp của ông.<ref name="englund44042"/> Quân Liên minh lúc đó không có binh sĩ giáp nặng và Wellington cũng chỉ có một ít kỵ binh đánh giáo.
|