Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Bắc hành tạp lục”
Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
n →Nhận xét: viết hoa tên riêng, replaced: nguyễn → Nguyễn using AWB |
|||
Dòng 37:
*Không nên lấy gì làm lạ khi thấy trong những bài thơ nói về quần chúng, sau khi đặt cái "tôi" trữ tình ra ngoài cuộc để dễ miêu tả, Nguyễn Du thường nhập chúng trở lại rồi liên hệ với bản thân mình. Như trong ''Thái Bình mại ca giả'', dù ở cương vị một ông Chánh sứ, Nguyễn Du vẫn không ngại vạch đôi chỗ trái ngược giữa cuộc sống của ông già mù với những kẻ như mình, được tiếp đãi long trọng. Như trong bài ''Sở Kiến hành'', trước "nỗi cực nhọc ngồi chờ chết" của mấy mẹ con người nông dân nọ, Nguyễn Du lại vẽ ra cái hình ảnh "no nê thừa mứa" của đoàn sứ bộ...
*Các hình tượng nhân vật đối lập cứ xuất hiện theo thế song song tương phản, thành từng cặp không rời. Như hình ảnh Khuất Nguyên ôm "tấm lòng cô trung" chìm xuống đáy sông đi liền với hình ảnh một bọn người "ngựa xe vênh váo"; như cái chết oan uổng của ba nhân vật hào hiệp là [[Kinh Kha]], ''Điền Quang'', ''Phàn Ô Kỳ'' được đặt bên khung ảnh "vua Tần vẫn ngồi cao vòi vọi" nơi kinh đô [[Hàm Dương]]; như bên cạnh tượng [[Nhạc Phi]] có tượng [[Tần Cối]]; và nỗi oan không được cởi của nàng [[Dương Quý Phi]] bên cái hình ảnh "phỗng đứng" của cả một triều đình [[nhà Đường]].
*Đúng như nhà thơ Xuân Diệu đã nói, bài thơ ''Phản Chiêu hồn'' trong ''Bắc hành tạp ngâm'', là một tiếng kêu của
==Chú thích==
|