Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Phong trào Đồng khởi”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Thẻ: Đã bị lùi lại Thêm nội dung không nguồn
Thẻ: Đã bị lùi lại
Dòng 76:
Để trả đũa, Tổng thống [[Kennedy]] và [[Ngô Đình Diệm]] đề xuất ra [[Ấp Chiến lược|Ấp chiến lược]]. Theo đó, người dân bị cưỡng ép phải rời khỏi nơi cư trú để chuyển vào trong những khu trại do Mỹ và Việt Nam Cộng hòa xây dựng, nhằm ngăn không cho người dân có thể đi lại tiếp tế cho du kích của Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam.
 
==Ý nghĩa==
- Phong trào khiến chính quyền Ngô Đình Diệm trở nên bế tắc và rối ren, vì mọi hành động "tố cộng, diệt cộng" trở nên phản tác dụng.
 
Chương 247.5: Thảm sát ở Nhà đấu giá (Phần 2)
- Đánh dấu bước phát triển mới của Việt Minh, họ cho ra đời Mặt trận Dân tộc giải phóng miền Nam Việt Nam. Lúc bấy giờ lực lượng này đã không còn bị động đối phó, không còn tình trạng vừa bảo vệ lực lượng vừa đợi cấp trên xét duyệt cho phép nữa; họ chủ động tấn công.
“Lũ… lũ này là cái thứ gì vậy?”
 
Người Trái đất gần họ nhất, cảm nhận được sát khí nguy hiểm và lùi lại trong sợ hãi.
 
Tiếc thay, với hai kẻ đang say mồi như Hugo và Chohong thì hành động đó trở thành dấu hiệu bắt đầu cuộc săn mồi.
Chương 247: Thảm sát ở Nhà đấu giá (Phần 1)
Nhà đấu giá VIP có thể coi là một tòa nhà đầy kho báu.
 
Cả hai cùng quyết liệt xông lên phía trước.
Vì có nhiều sản phẩm quý giá được trưng bày ở đây, nên không ít kẻ thèm khát chúng.
 
Chohong mạnh mẽ vung cây chùy của mình vào tên người Trái đất đang co rúm vì sợ hãi.
Hiểu rõ điều đó, ông chủ của nhà đấu giá đã dành nhiều nỗ lực để tăng cường an ninh ở nơi này.
 
Chát!
Như để chứng minh điều đó, ngay sau khi những tiếng động ồn ào vang lên, hàng loạt người Trái đất đã nhảy ra từ khắp nơi. Cùng lúc đó, các Cung thủ đã vào vị trí ngắm bắn trên mái nhà.
 
Cây chùy đập thẳng vào mạn sườn kẻ đó, khiến cơ thể hắn uốn cong như một con tôm và văng vào tường.
“Hả? Những kẻ đó là ai?”
 
“Kaaaaak!”
Chỉ có nửa tá người.
 
Hắn thét lên một tiếng đau đớn.
Một Cung thủ quan sát nhóm Carpe Diem với khuôn mặt khinh khỉnh và giơ cung lên.
 
“Ồn ào quá.”
Nhưng khoảnh khắc anh ta lắp một mũi tên và kích hoạt kỹ năng Nhãn Lực Ngàn Dặm của mình, anh ta thấy rõ…
 
Khi Chohong nhấc cây chùy của mình lên, những mảnh thịt dính trên cây chùy liên tục nhỏ máu. Một gã đàn ông khác đâm sầm vào tường và cuối cùng trượt xuống như một cái bị rách.
Một người đàn ông tóc xám đang nhắm thẳng vào anh ta, bằng một cây nỏ màu trắng.
 
“Ê, tui bay chỉ đứng xem thôi à? Come on lại đây con!”
Khoảnh khắc anh ta nhận ra sai lầm của mình…
 
Hugo chỉ về phía trước và dùng ngón tay vẫy vẫy chế nhạo chúng. Những tên vệ binh nổi cơn thịnh nộ và thét lên.
Phập!
 
“Mẹ kiếp, đập chết chúng nó đi!”
Cơ thể Cung thủ kia run rẩy. Cả cung và mũi tên đều rơi khỏi tay anh ta.
 
Nghe những lời đó, gần hai mươi người cùng xông vào. Tiếc thanh, một hành lang chật hẹp như thế này, hoàn toàn không phù hợp để chiến đấu theo nhóm. Ngược lại, không gian này đã loại bỏ hoàn toàn chiến thuật biển người của chúng.
Cơ thể anh ta bắt đầu lắc lư qua lại như con diều đứt dây, rồi đâm sầm xuống từ mái nhà và lăn như một con búp bê. Một mũi tên đã găm giữa trán anh ta.
 
Quan trọng hơn, Chohong và Hugo, cả hai đã nhiều lần đối mặt với kẻ thù đông gấp hàng chục lần. Họ cũng từng xoay sở chiến đấu giữa vòng vây khủng bố của Thất trùng quân. Tình hình hiện tại không thể làm khó họ.
Một cung thủ khác, chuẩn bị lấy ra một tinh thể giao tiếp để báo cáo tình hình, sững sờ đến nỗi chết lặng.
 
“Hah.”
Và một giây sau, một mũi tên cũng găm thẳng vào trán anh ta và hất tung cơ thể anh ta về phía sau.
 
Thay vào đó, Chohong khịt mũi và ngạo nghễ bước về phía trước.
Đó chỉ là sự khởi đầu.
 
Nắm lấy cây chùy của mình bằng cả hai tay, cô đập nó vào mặt những kẻ đang lao tới chỗ mình, bình thản và lạnh lẽo như một cầu thủ bóng chày đang đập bóng.
Chíu! Chíu!
 
Chát!
Cứ mỗi khi tiếng xe gió vang lên, lại một cơ thể bất lực rơi xuống.
 
Chát!
Kỹ năng bắn tỉa đáng sợ của Marcel Ghinoea, kết hợp với khả năng bắn liên hoàn của cây nỏ, khiến đối thủ không kịp trở tay. Chẳng mấy chốc, tất cả Cung thủ trên mái nhà đã bỏ mạng.
 
Thân thể đối phương nứt toác ra như những quả dưa hấu. Cảm giác thỏa mãn truyền đến tay Chohong.
“Đã xử lý xong tất cả kẻ thù trên mái nhà”.
 
Điều tương tự cũng xảy ra với Hugo.
Hạ cây nỏ xuống, Marcel Ghionea bình thản lấy một nắm tên mới và và thông báo cho mọi người.
 
“Ái chà chà”
“Tốt lắm. Vậy thì chúng ta không cần phải lo lắng về việc bị bắn nữa, đúng không?”
 
Anh nghiêng đầu tránh một thanh trường kiếm, và nắm lấy tay kẻ thù.
Phi Sora nói với giọng tự tin và giơ chiếc khiên ra trước mặt cô. Sau đó, cô ấy siết chặt cánh tay của mình và uốn cong đầu gối để vận sức.
 
“Hừ!”
Khi Mana lưu thông trong cơ thể cô, một hào quang nóng bỏng xuất hiện.
 
Anh da đen cười nham nhở và vận sức bẻ cánh tay đó, khiến nó xoắn như một chiếc quẩy và buông rơi thanh kiếm.
“Mấy người không cần giúp tôi đâu!”
 
Trong lúc kẻ thù gào lên đau đớn, Hugo túm lấy cổ hắn và giơ lên trước mặt mình, như thể đang cầm một cái khiên.
Sau khi để lại những lời đó, Phi Sora hùng hổ lao về phía đám đông.
 
Tay trái cầm khiên thịt, tay phải Hugo cầm cây rìu chiến và vung lên như hung thần. Lưỡi rìu sắc bén chẻ đôi cơ thể một kẻ ở phía trước
Cô tăng tốc ngay lập tức và bắt đầu lao tới với tốc độ khủng khiếp. Chà, trông cô y như một con bò tót đang nổi cơn điên. Đến nỗi kẻ thù trước mặt cô cũng bị bất ngờ và chạy chậm lại.
 
“Mmmm!”
Nhưng trước khi đám đông tách sang trái và phải để tránh cô, Phi Sora dậm mạnh chân xuống đất và xuống tấn. Cô hét lên:
 
Dưới đôi tay vạm vỡ của Hugo, cây rìu tiếp tục bổ xuống và chém vào một kẻ khác ở đằng sau.
“ĐỊA CHẤN!”
 
Anh da đen tiến lên như một chiếc xe tăng, đẩy những kẻ ở đằng sau ngã dúi dụi.
UỲNH!
 
Một cảnh tượng kỳ lạ đang diễn ra.
Mặt đất gần như nứt ra dưới chân cô.
 
Dù đối phương có tới vài chục người, nhưng chúng đang bị hai cá nhân đẩy lùi.
“Á!”
 
“Ê, sao game dễ thế nhỉ?”
Một vài người Trái đất bay vèo trong không trung, máu phun ra khắp cơ thể.
 
“Ai biết được!”
Đó chưa phải là kết thúc.
 
“Bọn chúng có phải là người Trái đất không đấy? Sao yếu đuối như mấy tên lính canh vậy?”
Sóng xung kích lan ra, khiến nhiều người khác mất thăng bằng và sụp đổ.
 
Hugo và Chohong thậm chí còn có thời gian rảnh để nói chuyện với nhau trong trận chiến.
Nữ chiến binh với mái tóc đỏ bồng bềnh tung hoành giữa đám đông. Giọng hát cô vang lên giữa gió tanh mưa máu.
 
Chuyện này hoàn toàn dễ hiểu.
“Đừng!”
 
Eva là một thành phố khá an toàn. Những người Trái đất ở đây chỉ ăn chơi phè phỡn, tham gia vài cuộc thám hiểm hoặc đột kích nho nhỏ.
Thanh trường kiếm của cô rạch qua cổ một người.
 
Điều nguy hiểm nhất họ đã làm, là săn lùng những kẻ đi lạc từ Liên bang.
“Trách tôi ~!”
 
Những kẻ rong chơi suốt tháng ngày, làm sao có thể chống lại những chiến binh hào hùng và thiện chiến bậc nhất ở Haramark? Làm sao có thể chống lại những kẻ đã vào sinh ra tử và chiến đấu với những Ký sinh trùng nguy hiểm?
Và chân cô nghiền nát mặt một người nữa
 
Thế nên, không một kẻ nào có thể vượt qua họ và chạy đến chỗ Seol Jihu. Cậu thoải mái đi qua hành lang mà không phải vung cây thương một lần nào.
“Là một người phụ nữ tàn nhẫn ~!”
 
Nhưng đột nhiên, lông mày cậu co giật.
Bang!
 
Seol phát hiện ra hai Cung thủ chuẩn bị bắn tỉa cậu ta từ cuối hành lang.
Khiên của cô lại đập bẹp đầu một kẻ khác.
 
Ngay lập tức, Seol nâng cánh tay trái lên và vận mana lưu thông trong cơ thể. Cậu vung tay một cái, và bốn ngọn lao ma pháp phóng ta.
Phừng!
 
Giờ đây, cậu đã thông thạo kỹ năng này đến mức không cần phải lấy đà hay chuẩn bị tư thế. Những ngọn lao ma pháp phóng vun vút trong không khí về phía đối phương.
Khoảnh khắc tiếp theo, ngọn lửa từ thanh kiếm của cô bùng cháy. Phi Sora liếc trái và phải với một nụ cười man dại.
 
Hai Cung thủ có vẻ ngạc nhiên trước những ngọn lao đó, nhưng chúng khá bình tĩnh và không hề di chuyển khỏi vị trí của mình.
Đám đông vây quanh cô vội vã lùi ra xa. Ánh mắt của họ nhìn chằm chằm vào cô một cách sợ hãi, như thể đang nhìn một con bò tót điên rồ.
 
Đó là bởi vì, một rào chắn màu trắng ngay lập tức lan ra trước mặt chúng.
Phi Sora cười toe toét và hất hất thanh kiếm của mình. Seol Jihu đang quan sát cô, nhanh chóng hiểu tình hình và quay đầu về phía trước.
 
BÙM! BÙM! BÙM!
Kỹ năng của Phi Sora không thể chê vào đâu được. Cô ấy là một High Ranker thực thụ, được công nhận bởi Jang Maldong. Cô ấy đang giục cậu tiến lên phía trước, không phải vì tự kiêu, mà vì cô ấy thực sự tự tin.
Rào chắn đã chịu được ba ngọn lao, nhưng nó không thể chịu được ngọn lao thứ tư và bị xé toạc như một tờ giấy.
 
Đôi mắt Seol Jihu nheo lại.
Seol Jihu đẩy cửa ra vào tòa nhà mà không hề do dự.
 
‘Một linh mục à?’
Bên trong vẫn còn tối. Ở cuối hành lang là một cầu thang duy nhất dẫn lên tầng hai.
 
Tầm nhìn của cậu được cải thiện đáng kể sau khi ăn Hoàng Phong Phượng. Vì vậy, cậu nhanh chóng phát hiện ra một người Trái đất Eartrial mặc áo choàng trắng đang niệm phép.
Marcel Ghionea lên tiếng.
 
Seol khịt khịt mũi và phóng ra một ngọn lao ma pháp nữa, vẻ mặt cậu khinh khỉnh như muốn nói: “Thử chặn thêm phát này nữa xem!”
“Nhìn từ bên ngoài, tòa nhà trông như có ba tầng. Nếu người quản lý nơi này đang ở đây, rất có thể hắn sẽ ở trên tầng cao nhất.”
 
Tất nhiên, điều này không thể. nghĩaRào chắn khôngban nãy đã khiến Linh mục kia mất khá ainhiều sức tầnglực mộtrồi.
 
“Uuk!”
Những tiếng ồn bên trong cho thấy, những tên vệ binh khác đang xuất hiện, mặc dù hơi trễ một chút.
 
Linh mục đó run lên, mặt hắn tái mét.
“Tôi sẽ xử lý nơi này”.
 
‘Không thể nào…!’
Marcel Ghionea quay lại và quỳ xuống bằng một đầu gối, ngay khi đến giữa cầu thang.
 
Hắn thở hổn hển khi nhìn thấy ngọn lao ma pháp bay về phía mình.
Ý định của anh ta là chặn bước tiến của kẻ thù đang từ dưới chạy lên. Nếu họ bị hai mũi giáp công, họ sẽ gặp rắc rối.
 
‘Chỉ số mana của mình là Trung cấp (Thấp) cơ mà!’
Seol Jihu không để mất thời gian và tiếp tục đi lên cầu thang.
 
Chỉ số đó khá đáng tự hào, nhất là khi hắn mới cấp 3.
Chỉ có Maria dừng bước và không đi theo Seol Jihu. Seol nhìn lại và thấy cô ấy cầm cây thánh giá của mình bằng một tay, và đang khởi động.
 
Trong khi đó, chỉ số mana của Seol Jihu là Cao cấp (Cao).
“Tôi không cần giúp đỡ đâu.”
 
Mức độ chênh lệch lớn như chim sẻ so với đại bàng.
Marcel Ghionea thẳng thừng lên tiếng mà không thèm liếc nhìn Maria.
 
Cô ta không có cổ vật thánh giá hộ mệnh như Maria, và cũng không có thời gian để tụng một câu thần chú mới. Cô ta không thể làm gì khác, chỉ biết nhìn chằm chằm vào ngọn lao mana đang mang cái chết đến gần.
Maria cười khúc khích.
 
“Đây chắc chắn là…!”
“Anh tự tin ghê nhỉ?”
 
Phập!
Marcel Ghionea giơ nỏ trắng và nhắm xuống cầu thang. Anh ta khẽ mỉm cười và vận mana bao phủ cây nỏ của mình.
 
Linh mục nghẹn lời khi ngọn lao đâm vào bụng cô ta.
“Tất nhiên. Tôi không bao giờ nói suông!”
 
“… Một trò lừa đảo”.
“…”
 
Phải, làm gì có loại chiến binh nào có thể phóng ra hàng loạt lao ma pháp mạnh mẽ đến như thế chứ!
“Tôi…”
 
Sức mạnh của ngọn lao khiến cô ta bay về phía sau như một chiếc lá trong gió bão, và đập vào thành cầu thang.
Anh vung cây nỏ một đường từ trái sang phải, như thể đang lia một khẩu súng máy.
 
Seol Jihu định hạ tay trái xuống trước và hơi đắn đo một chút.
Chíu chíu chíu chíu!
 
Tình cờ, một người đàn ông, bằng cách nào đó đã vượt qua Chohong và Hugo chạy lên lầu. Nhưng khi chứng kiến cảnh tượng trước mặt, hắn ta trợn mắt nhìn chằm chằm xung quanh.
Hàng loạt mũi tên phóng ra liên tiếp, ngay khi kẻ thù xuất hiện ở chân cầu thang.
 
Seol Jihu nhìn cảnh tượng đó một cách thương hại. Người đàn ông ngập ngừng, không biết phải làm gì khi đối mặt với Seol. Dường như hắn ta chưa từng trải qua một cuộc chiến thực sự.
“Lũ chó chúng mày là…”
 
Trong khi hắn đang do dự, đầu hắn bị thổi bay bởi một ngọn lao ma pháp.
Ngay khi kẻ nào đó hét lên, một loạt tên đã xuyên qua ngực và xé toạc cẳng chân của hắn. Lực bắn mạnh đến nỗi, một kẻ bị bắn vào cánh tay cũng bị hất tung lên trời và lộn tùng phèo xuống đất.
 
Rồi lại thêm hai ngọn lao nữa…
Toán vệ binh truy kích đã bị hạ gục ngay khi bước chân lên cầu thang.
 
Maria huýt sáo.
 
“Aiya, không hổ danh là Cung Thủ Thép. Mới đó mà anh đã tiễn bọn chúng sang thế giới bên kia rồi”.
 
“Tôi không cần giúp đỡ đâu. Lên trên đi”
 
Marcel Ghionea vừa nói vừa lấy một nắm tên ra. Anh ta nạp lại tên một cách khéo léo, trước khi đột ngột nhìn chằm chằm về phía trước.
 
“Thế hả.”
 
Maria nhếch mép. Sau đó cô nâng cao cây thánh giá của mình và niệm một câu thần chú.
 
“Luxu! Luxuria”.
 
Ngay lập tức, hàng rào trắng được dựng lên.
 
Phập phập phập!
 
Vài mũi tên bắn ra từ cửa trước và đâm vào rào chắn.
 
“Đồ ngốc. Anh nghĩ kẻ thù chỉ có Chiến binh thôi à?”
 
“…”
 
Seol Jihu đẩy đi cái xác không đầu sang một bên và bước qua.
“Chà, có vẻ con bò điên kia đã bỏ lỡ một tên rồi. Hát hò cho lắm vào”.
 
Marcel Ghionea khẽ cười.
 
“Phải rồi. Tôi cũng thấy cô ấy hơi đáng sợ.”
 
Anh bình tĩnh đồng ý và xử lý từng tay bắn tỉa của địch.
 
Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Lũ vệ binh vẫn liên tục xông tới, đạp lên xác đồng đội của chúng.
 
Marcel Ghionea tiếp tục bắn một loạt tên nữa. Maria duy trì rào cản và nói với giọng hào hứng.
 
“Này, cứ bắn thế này thì đơn điệu lắm. Hay là chúng ta đặt cược nhé.”
 
“Cá cược?”
 
“Như kiểu đập chuột ấy. Mỗi khi có tên nào chạm tới rào chắn của tôi, cậu phải trả tiền cho tôi. 200 bạc mỗi người.”
 
“Vậy nếu không đứa nào đến được đây thì sao?”
 
“Vậy tôi sẽ trả cậu một quả trứng vàng.”
 
“Nghe…”
 
Marcel Ghionea đã nâng cây nỏ Nguyệt Quế lên ngang vai. Ngắm bắn nghiêm chỉnh như một xạ thủ, anh mỉm cười và để lộ răng nanh của mình.
 
“Cũng hay đấy”.
 
Và cùng với những từ đó, một loạt đạn bay đi, kéo theo những tiếng la hét đáng sợ vang lên khắp tầng một.
 
Cùng lúc đó…
 
Seol Jihu, Chohong và Hugo đang ở tầng hai.
 
“Chúng tới kìa!”
 
Họ phải đối mặt với một nhóm kẻ thù xông ra từ hành lang bên trái, và một nhóm khác từ hành lang bên phải.
 
Cầu thang lên tầng 3 nằm ở cuối hành lang trung tâm. Muốn tới cầu thang, họ phải đi qua lối này.
 
“Nhìn như một bịch khoai tây chiên ngon lành”.
 
Chohong nhổ nước bọt vào tay và xoa chúng vào nhau. Cô ngạo nghễ bước về phía hành lang bên trái: “Tôi sẽ lo bên trái.”
 
“Vậy tôi sẽ lo bên phải.” – Hugo cũng lập tức quay bước về phía bên phải.
 
Họ vừa nắm lấy vũ khí, vừa vung tay như thể đang khởi động.
 
Cậu bình thản đi qua hành lang, bước qua xác chết của hai Cung thủ và cuối cùng đã bên cạnh Linh mục kia. Bụng cô ta có một cái lỗ lớn.
“Seol. Chúng tôi sẽ chặn đường, cậu cứ đi thẳng lên tầng ba nhé.”
 
Bằng cách nào đó, cô ta vẫn còn chút hơi tàn, chỉ đang giãy chết mà thôi.
Nói xong, Chohong liếc nhìn Hugo.
 
Chà, tình hình này chắc cô ta cũng không sống được bao lâu nữa.
“Muốn cá cược không? Xem ai để lọt lưới ít nhất?”
 
Seol Jihu lắc đầu rồi nhấc chân lên.
“Chơi thì chơi, nhưng cô không được dùng kỹ năng của High Ranker”.
 
CRACK!
“Đồ bẩn bựa.”
 
Sau khi kết liễu Linh Mục, Seol đi lên cầu thang. Cậu bước qua những bậc thang hoang vắng với đôi chân ướt sũng.
“À đúng. Xưa nay tôi vẫn thế mà”.
 
Chẳng mấy chốc, Seol Jihu đã lên tầng 3.
Họ đang vui vẻ cười đùa với nhau, nhưng nét mặt và sát khí của họ cực kỳ đáng sợ. Đó là cách họ chuẩn bị bước vào một trận chiến.
 
Ở đó, một trận chiến thực sự, đang chờ cậu.