Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Đoàn Diên Khánh”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Dòng 53:
Cuối truyện, Đoàn Diên Khánh bắt [[Đoàn Chính Thuần]] cùng các người tình của ông ([[Đao Bạch Phượng]], [[Tần Hồng Miên]], [[Nguyễn Tinh Trúc]], [[Cam Bảo Bảo]]), cùng với [[Mộ Dung Phục]] định ép [[Đoàn Chính Thuần]] nhường ngôi vua nhưng không thành.
 
Vào cuối tiểu thuyết, trước khi tự sát, [[Đao Bạch Phượng]] tiết lộ thân thế của [[Đoàn Dự]] cho Đoàn Diên Khánh. Đoàn Diên Khánh biết [[Đoàn Dự]] là con của mình, thầm mừng trong lòng. Biết con mình rồi sẽ được lên ngai vàng thì không còn muốn làm vua nữa bèn bỏ đi, quy ẩn giang hồ. (Thực ra Đoàn Diên Khánh mới chính là người phải được kế vị ngai vàng, Đoàn Chính Minh và Đoàn Chính Thuần đã ''cướp'' của Khánh, nên giờ phải ''trả lại'' cho Khánh, qua việc để con của Khánh là Đoàn Dự lên nối ngôi, cũng là '''hợp lẽ''').
 
 
'''<u>Cảm khái:</u>''' Gã ăn mày Đoàn Diên Khánh đã thụ hưởng hạnh phúc trời ban, cái hạnh phúc mà gã chẳng bao giờ dám mơ tới. Gã không biết người áo trắng, tóc dài đến với mình, ân ái với mình là ai. Nhưng gã đã nghe bà đọc bốn câu thơ đó sau khi ân ái với gã. Kết quả của chuyện tình bên đường đó là một cậu quý tử ra đời: Đoàn Dự. Vậy thì, Đoàn Dự chỉ là con hờ của Đoàn Chính Thuần. Mà quả thật, Đoàn Chính Thuần có thể do tội phong lưu bị trời phạt, nên dù qua lại với không biết bao người đàn bà vẫn không có duyên sinh con trai. Sau này trước khi chết, Đao Bạch Phụng mới đọc bốn câu thơ bí hiểm đó cho Đoàn Diên Khánh nghe để Đoàn Diên Khánh nhận ra con mình. Và còn kề tai dặn nhỏ Đoàn Dự: "Vương cô nương, Mộc cô nương, Chung cô nương... ngươi thích ai, cứ lấy người đó". Nói cách khác, giữa Đoàn Dự và ba vị cô nương kia chỉ là anh em ''đường huynh, đường muội'' (anh em họ đời thứ hai). Và họ có quyền lấy nhau, luật pháp và luân lý không hề cấm cản.
 
== Phim ảnh ==