Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Tuân Oanh”
Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Dòng 8:
==9 năm tù đồ==
===Bị bắt ở Bật===
Năm 597 TCN, hai nước [[Tấn (nước)|Tấn]] – [[Sở (nước)|Sở]] đối trận ở đất Bật <ref>Nay là đông bắc [[Huỳnh Dương]], [[Hà Nam (Trung Quốc)|Hà Nam]]</ref>, Tuân Thủ làm Hạ quân đại phu, mang theo Tuân Oanh tham chiến. Giữa các tướng Tấn nổ ra tranh cãi, Trung quân tướng Tuân Lâm Phủ cầm đầu phe đa số muốn rút quân, Trung quân tá [[Tiên Cốc]] cầm đầu phe thiểu số đòi quyết chiến. [[Ngụy Kĩ]] và [[Triệu Chiên]] xin đi hòa đàm với Sở, Tuân Lâm Phủ đồng ý nhưng rồi lại nhận ra 2 người này thuộc phe chủ chiến, vội phái cháu trai Tuân Oanh đuổi theo gọi bọn họ trở lại.
Không ngờ 2 người Ngụy, Triệu đã kịp chọc giận quân Sở rồi bỏ trốn, còn lính tuần tiễu Sở trông thấy cánh quân của Tuân Oanh, thì cho là quân Tấn đến đánh. [[Sở Trang
Quân Tấn cuống cuồng bỏ chạy, sang bên bờ bắc [[Hoàng Hà]], anh em Tuân lâm Phủ gặp nhau, mới biết Tuân Oanh đã mất tích. Tuân Thủ đưa thân binh họ Tuân quay lại bờ nam nhưng không tìm được. Không cam tâm trở về tay trắng, Tuân Thủ xông vào quân Sở, bắn chết và cướp thây của Liên doãn [[Tương Lão]], bắn bị thương và bắt sống công tử [[Cốc Thần]] (còn gọi là Hộc Thần, con trai Sở Trang
===9 năm tù đồ===
Những năm sau đó, Sở Trang
Năm 591 TCN, Sở Trang
Năm 588 TCN, dựa vào đề xuất của [[Khích Chí]], Tuân Thủ xin dùng thi thế Tương Lão và công tử Cốc Thần đổi lấy Tuân Oanh, Sở Cộng
===Đối đáp Sở Vương===
Trước khi Tuân Oanh lên đường trở về nước Tấn, [[Tả Truyện]] chép lại cuộc đối thoại phi thường giữa ông và Sở Cộng
:Sở Cộng
Tuân Oanh: Đôi bên giao binh, thần không làm tròn nhiệm vụ, nên mới bị bắt. Sau đó không bị đem tế cờ, mà còn được trở về, là ân huệ của nhà vua vậy! Thần thật bất tài, còn dám oán ai!?▼
Sở Cộng Vương: Vậy ngươi có cảm kích ta không?”▼
Tuân Oanh: Hai nước đều vì xã tắc của mình mà tính toán, mong muốn trăm họ được an lành; đôi bên đều kềm chế cơn giận của mình, phóng thích tù nhân mà kết tình hữu hảo. Hai nước hữu hảo, thần không tham dự, thì biết cảm kích ai!?▼
Sở Cộng Vương: Ngươi trở về, sẽ báo đáp ta như thế nào?▼
Tuân Oanh: Thần không có oán, nhà vua không có ơn; không oán không ơn, biết báo làm sao!?▼
Sở Cộng Vương: Tuy rằng như vậy, cứ nói cho ta nghe xem nào!▼
Tuân Oanh: Nhờ phúc của nhà vua, thần đem được nắm xương này trở về Tấn, quả quân Người nước này nói chuyện với người nước khác, xưng vua của mình là Quả quân trị tội mà giết đi, thần chết rồi còn làm gì được nữa! néu quả quân tha chết, giao cho ngoại thần Thủ, Thủ xin với quả quân, rồi trị tội mà giết đi trước tông miếu, cũng không làm gì được nữa! nếu không chết mà con được kế thừa tông chức, theo thứ tự được đảm nhiệm tông chức, soái lĩnh quân đội bảo vệ biên cương, gặp quân đội của nhà vua, thì không dám trái với lễ tiết mà tránh đi; sẽ tận lực đến chết, không có 2 lòng, cho trọn lễ tiết của bề tôi, như thế là báo ơn vậy!▼
Sở Cộng Vương than rằng: Nước Tấn, chưa thể tranh được!▼
▲:Tuân Oanh: ''Đôi bên giao binh, thần không làm tròn nhiệm vụ, nên mới bị bắt. Sau đó không bị đem tế cờ, mà còn được trở về, là ân huệ của nhà vua vậy! Thần thật bất tài, còn dám oán ai!?''
Sở Cộng Vương dùng hậu lễ mà đưa Tuân Oanh về Tấn.▼
▲:Tuân Oanh: ''Hai nước đều vì xã tắc của mình mà tính toán, mong muốn trăm họ được an lành; đôi bên đều kềm chế cơn giận của mình, phóng thích tù nhân mà kết tình hữu hảo. Hai nước hữu hảo, thần không tham dự, thì biết cảm kích ai!?''
▲:Tuân Oanh: ''Thần không có oán, nhà vua không có ơn; không oán không ơn, biết báo làm sao!?''
▲:Tuân Oanh: ''Nhờ phúc của nhà vua, thần đem được nắm xương này trở về Tấn, quả quân Người nước này nói chuyện với người nước khác, xưng vua của mình là Quả quân trị tội mà giết đi, thần chết rồi còn làm gì được nữa! néu quả quân tha chết, giao cho ngoại thần Thủ, Thủ xin với quả quân, rồi trị tội mà giết đi trước tông miếu, cũng không làm gì được nữa! nếu không chết mà con được kế thừa tông chức, theo thứ tự được đảm nhiệm tông chức, soái lĩnh quân đội bảo vệ biên cương, gặp quân đội của nhà vua, thì không dám trái với lễ tiết mà tránh đi; sẽ tận lực đến chết, không có 2 lòng, cho trọn lễ tiết của bề tôi, như thế là báo ơn vậy!''
==Sự nghiệp==
|