Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Lịch sử Cuba”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Dòng 160:
[[Tập tin:Weyler reconcentrados.png|thumb|Nạn nhân người Cuba của chính sách tái thu hồi của Tây Ban Nha]]
 
Không thể đánh bại quân nổi dậy bằng các chiến thuật quân sự thông thường,<ref>{{chú thích sách |last1=Tucker |first1=Spencer |title=The encyclopedia offers two complete volumes of alphabetically organized entries... Philippine- American Wars: A Political, Social, and Military History, Volume 1 |date=2009 |publisher=ABC-CLIO |page=246}}</ref> Chính phủ Tây Ban Nha đã cử tướng [[Valeriano Weyler, Công tước thứRubí đệ nhất của Rubí|Valeriano Weyler y Nicolau]] (biệt danh là '' NgườiKẻ bánđồ thịttể ''), người đãmuốn phảndùng ứngcác vớiphương nhữngpháp thànhkhủng côngbố củađể phiếnđối quânphó bằngvới cáchphiến đưaquân ranhư: cáctiến phương pháp khủng bố:hành hành quyết định kỳ, lưu đày hàng loạt và sự tàn phá của các trang trại và mùa màng. Những phươngbiện pháp này đạt đến đỉnh caođiểm vào ngày 21 tháng 10 năm 1896, khi ông ta ra lệnh cho tất cả cư dân vùng nông thôn và gia súc của họ tập trung tại các khu vực và thị trấn kiên cố khác nhau mà quân đội của ông chiếm đóng trong vòng tám ngày. Hàng trăm nghìn người đã phải rời bỏ nhà cửa, tạogây ra tình trạng quá tải kinh hoàng ở các thị trấn và thành phố. Đây là lần đầu tiên đượclịch sử ghi nhận và công nhận việchình sử dụng cácthức trại tập trung, nơi những người không tham gia chiến đấu bị di dời khỏi vùng đất của họ để tước đoạt sức mạnh của kẻ thù và sau đó những người thựcbị tậpgiam giữ phải chịu những điều kiện kinh khủng. Người Tây Ban Nha cũng sử dụng các trại tập trung [[Cách mạng Philippines|ở Philippines]] ngay sau đó, một lần nữa lại dẫn đến tử vong lớn không do chiến đấu.<ref>{{Chú thích tạp chí|last1=Smith|first1=Iain R.|last2=Stucki|first2=Andreas|date = ngày 1 tháng 9 năm 2011 |title=The Colonial Development of Concentration Camps (1868–1902)|journal=The Journal of Imperial and Commonwealth History|volume=39|issue=3|pages=417–437|doi=10.1080/03086534.2011.598746|s2cid=159576119|issn=0308-6534|url=http://wrap.warwick.ac.uk/44298/1/WRAP_Smith_Andreas%27s_and_Iain%27s_revised_version_of_JICH_article_%28completed%29.pdf}}</ref> Người ta ước tính rằng biện pháp này đã gây ra cái chết của ít nhất một phần ba dân số vùng nông thôn Cuba.<ref>Canalejas, José in Cantón Navarro, José. ''History of Cuba''. p. 66.</ref> Chính sách di dời cưỡng bức được duy trì cho đến tháng 3 năm 1898.<ref name="wqswxw"/>
 
Kể từ đầu những năm 1880, Tây Ban Nha cũng đã đàn áp phong trào đòiđấu tranh giành độc lập ở [[Philippines]], phong trào nàyvốn đang gia tăng mạnh mẽ; Do đó, Tây Ban Nha hiện đang phải chiến đấu trong hai cuộc chiến, gây ra gánh nặng cho nền kinh tế của nước này. Trong các cuộc đàm phán bí mật vào năm 1896, Tây Ban Nha đã từ chối lời đề nghị muanhượng lại Cuba của Hoa Kỳ.
 
Maceo bị giết vào ngày 7 tháng 12 năm 1896, tại tỉnh La Habana, khi đang trở về từ phíamiền tây.<ref>{{chú thích web|url=http://www.spanamwar.com/maceodeath.htm|title=The Death of Cuban General Antonio Maceo|publisher=SpanAmWar.com|access-date=ngày 2 tháng 11 năm 2007|archive-url=https://web.archive.org/web/20071108015028/http://www.spanamwar.com/maceodeath.htm|archive-date=ngày 8 tháng 11 năm 2007|url-status=dead}}</ref> Khi chiến tranh tiếp tụcdiễn, trở ngại lớn đối với thành công của Cuba là nguồn cung vũ khí. Mặc dù vũ khí và kinh phí đến từ bên trong Hoa Kỳ, hoạt động cung cấp đã vi phạm luật của Hoa Kỳ, được thực thi bởi [[CảnhTuần sát biểnduyên Hoa Kỳ|Hoa Kỳ. Bảo vệ bờ biển]]; trong số 71 nhiệm vụ tiếp tế, chỉ có 27 ngườinhiệm vượtvụ quathành đượccông, với 5 lần bị chặn bởi người Tây Ban Nha và 33 lần bị Lực lượng bảo vệ bờ biển Hoa Kỳ chặn lại.<ref>{{chú thích web|url=http://www.spanamwar.com/chadwickcoastguard.htm|title=The Role of US Coast Guard 1895–1898 before entry of US in the war|author=French Ensor Chadwick|publisher=SpanAmWar.com|access-date=ngày 2 tháng 11 năm 2007|archive-url=https://web.archive.org/web/20071108014338/http://www.spanamwar.com/chadwickcoastguard.htm|archive-date=ngày 8 tháng 11 năm 2007|url-status=live}}</ref>
 
Năm 1897, quân giải phóng duy trì một vị trí đắc địa ở Camagüey và Oriente, nơi người Tây Ban Nha chỉ kiểm soát một vài thành phố. Nhà lãnh đạo tự do Tây Ban Nha Praxedes Sagasta thừa nhận vào tháng 5 năm 1897: "Sau khi gửi 200.000 người và đổ rất nhiều máu, chúng tôi không sở hữu nhiều đất trên đảo hơn những gì binh lính của chúng tôi đang bước lên".<ref>Cantón Navarro, José. ''History of Cuba''. p. 69.</ref> Lực lượng nổi dậy gồm 3.000 người đã đánh bại người Tây Ban Nha trong nhiều cuộc chạm trán khác nhau, chẳng hạn như trận La Reforma và trậncuộc đầu hàng ở Las Tunas đầu hàng vào ngày 30 tháng 8, người Tây Ban Nha đã phải phòng thủ. Las Tunas đã được canh gác bởi hơn 1.000 người đàn ônglính được trang bị tốt và được cunghậu cấpcần đầy đủ.
 
Như đã quy định tại Đại hội Jimaguayú hai năm trước đó, một Hội đồng lập hiến thứ hai đã họp tại La Yaya, Camagüey, vào ngày 10 tháng 10 năm 1897. Hiến pháp mới được thông qua với quy định rằng mộtbộ chỉ lệnhhuy quân sự phải phụ thuộc vào chế độ dân sự. Chính phủ đã được xác nhận, đặtvới Bartolomé Masó làm chủ tịch và Domingo Méndez Capote làm phó chủ tịch. Sau đó, [[Madrid]] quyết định thay đổi chính sách đối với Cuba, thay thế Weyler, xây dựng hiến pháp thuộc địa cho Cuba và [[Puerto Rico]], và thành lập một chính phủ mới ở La Habana. Nhưng với một nửa đất nước nằm ngoài tầm kiểm soát và nửa còn lại trong tay, chính phủ mới đãgần như không có bấtquyền lực và bị phiến quân từ chối.
 
=== Sự cố '' Maine '' ===