Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Sự can thiệp quân sự của nước ngoài vào Nga”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Dòng 41:
Kornilov thiết lập một chế độ độc tài quân sự bằng cách dàn dựng cuộc đảo chính tháng 8 năm 1917. Ông được hỗ trợ bởi [[tùy viên quân sự]] [[Anh]], Chuẩn tướng [[Alfred Knox]]. Một tiểu đội xe bọc thép của Anh do [[Oliver Locker-Lampson]] chỉ huy mặc đồng phục quân Nga tham gia đảo chính nhưng cuộc đảo chính vẫn thất bại. Tháng 10/1917, [[Cách mạng tháng 10]] thằng lợi dẫn tới sự sụp đổ của chính phủ Kerensky, những [[Bolshevik|người Bolshevik]] đã giành được chính quyền.
===Nga rút khỏi Thế chiến===
[[Tập tin:Соглашение 23.XII.1917 г.png|300px|nhỏ|phải|[[Hiệp định Anh-Pháp ngày 23 tháng 12 năm 1917]], về việc phân chia vùng ảnh hưởng lãnh thổ Đế quốc Nga cũ]]
Sau Cách mạng tháng 10, chính phủ đã ban hành "Sắc lệnh về hòa bình", trong đó mời tất cả các nước tham chiến trong Thế chiến I bắt đầu ngay các cuộc đàm phán hòa bình. Nhưng duy nhất chỉ có các nước thuộc [[Liên minh Trung tâm]], kẻ thù của Nga trong cuộc chiến, là đồng ý đàm phán. Năm tháng sau, ngày 3/3/1918, chính quyền [[Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Xô Viết Nga|Nga Xô viết]] mới được thành lập đã ký [[hòa ước Brest-Litovsk]] với Đức, chính thức chấm dứt chiến tranh trên mặt trận phía Đông, nước Nga Xô viết đã rút khỏi cuộc chiến một cách hiệu quả.
 
Vào tháng 11 năm 1917, tại một cuộc họp đại diện các nước thuộc [[Entente]] (Đồng minh) ở Romania với sự chỉ huy của [[Phương diện quân Romania]] và [[Phương diện quân Tây Nam (Đế quốc Nga)|Tây Nam]] của [[quân đội Đế quốc Nga]], đã phát triển một kế hoạch vũ trang chống lại việc thiết lập quyền lực của Xô viết ở [[Ukraine]] và [[Bessarabia]] nhằm ngăn chặn việc Nga rút khỏi cuộc chiến. Sau khi lực lượng Bolshevik [[Bolshevik chiếm đóng Đại bản doanh Bộ Tổng tư lệnh tối cao|chiếm giữ Đại bản doanh Bộ Tổng Tư lệnh]] ở [[Mogilev]], các đại diện quân sự của phe Đồng minh đã chuyển từ Mogilev đến Kiev, hy vọng ít nhất sẽ bảo toàn phần Ukraine của mặt trận Nga cho đến mùa xuân. Các cuộc gặp gỡ được thiết lập với Ataman Đạo quân Don Cossacks
[[Alexey Kaledin]], và sau đó với các nhà lãnh đạo chính trị và quân sự lực lượng phản cách mạng Nga đã chạy trốn đến Don và Kuban.
 
Ngày 10 (23) tháng 12 năm 1917 tại cuộc hội đàm Anh-Pháp ở Paris, đã quyết định phân định phân chia lãnh thổ của Đế quốc Nga cũ thành các vùng ảnh hưởng và thiết lập các mối liên hệ với các chính phủ dân tộc-dân chủ. Các vùng ảnh hưởng của Anh được xác định là các khu vực "Cossack và Caucasus," Armenia, Georgia và Kurdistan; và của Pháp là Ukraine, Bessarabia và Crimea. Anh-Pháp tuyên bố rằng thỏa thuận này chỉ nhằm mục đích chống lại các cường quốc [[Liên minh Trung tâm|Trung tâm]] (Đức và các đồng minh của Đức); và được cho là để tránh đối đầu trực tiếp với những người Bolshevik.
 
Trong khoảng thời gian từ tháng 1 đến giữa tháng 3 năm 1918, quân đội Romania chiếm đóng Bessarabia. Một nỗ lực của quân đội Romania nhằm xâm lược Transnistria đã bị quân đội Xô viết đẩy lùi, nhưng cuộc can thiệp của Đức-Áo bắt đầu vào tháng 2 ở Ukraine và miền nam nước Nga đã dẫn đến việc chiếm đóng Ukraine và Crimea. Romania đã ký một thỏa thuận với Đức, ở Ukraine với sự hỗ trợ của quân đội chiếm đóng đã đưa [[Pavlo Skoropadskyi]] trở thành [[Hetman của Ukraine]], và Ataman [[Pyotr Krasnov|Krasnov]], một người thân Đức, đã tự thành lập [[Cộng hòa Don]].
 
Bất chấp thái độ thù địch đối với cuộc cách mạng Bolshevik, các chính phủ Anh và Pháp lúc đầu buộc phải kiềm chế, không công khai tuyên bố khẩu hiệu chống lại quyền lực của Xô viết và theo đuổi chính sách mập mờ, nửa vời và quan điểm mâu thuẫn. Đối với Mỹ, trong thời kỳ đầu nắm quyền của Xô viết, họ vẫn giữ thái độ trung lập đối với vấn đề Nga cho đến khi tình hình được rõ ràng. Vào tháng 2 và tháng 3 năm 1918, [[Entente can thiệp vào Nga|cuộc tấn công]] của lực lượng Áo-Đức bắt đầu trên toàn mặt trận, và [[Hòa ước Brest-Litovsk|Hiệp ước Brest]] sau đó, làm sống lại nguyện vọng can thiệp của phe Trung tâm; một lập luận đã được đưa ra rằng một mặt trận chống Đức nên được thành lập trên lãnh thổ của Nga, bất kể sự tham gia của chính quyền Xô viết vào đó hay không. Đặc biệt, Nhật Bản đề xuất với Hoa Kỳ và các đồng minh tham gia hành động quân sự chung ở Siberia để tiết kiệm nguồn dự trữ quân sự đáng kể tập trung ở [[Vladivostok]]. Đề xuất của Nhật Bản, ngụ ý tuyên bố được hoàn toàn tự do hành động ở Siberia và chiếm giữ [[Đường sắt xuyên Sibir|tuyến đường sắt Siberia]], nhưng việc này đã vấp phải sự phản đối mạnh mẽ từ Hoa Kỳ, vốn đang quan sát Nhật Bản đang cố gây ảnh hưởng trên lục địa châu Á. Đây là quan điểm mà [[Tổng thống Hoa Kỳ]] [[Woodrow Wilson]] đã kiên quyết duy trì trong sáu tháng tiếp theo, và khi, dưới áp lực từ chính sách ngoại giao Entente và dư luận trong nước, ông buộc phải đồng ý can thiệp, chấp thuận cho phép quân đội Mỹ tham gia, chủ yếu để đối trọng với Nhật Bản, Pháp và Anh một cách bí mật.
===Lê dương Tiệp Khắc===
Lính Lê dương Tiệp Khắc vào thời điểm đó kiểm soát hầu hết tuyến đường sắt xuyên Siberia, và tất cả các thành phố lớn [[Siberia|khu vực Siberia]]. Việc ký kết hòa ước Brest-Litovsk đảm bảo tù binh chiến tranh sẽ được chuyển đến và đi từ mỗi nước. Tù binh từ [[Áo-Hung]] và một số dân tộc khác, trong đó có [[Tiệp Khắc]] đào ngũ sang quân đội Nga. Người [[Tiệp Khắc]] luôn muốn có một quốc gia độc lập, và người Nga đã hỗ trợ điều ấy, thiết lập đơn vị đặc biệt Lê dương Tiệp Khắc nhằm mục đích chống lại [[Liên minh Trung tâm]].