Khác biệt giữa bản sửa đổi của “James S. Sherman”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Không có tóm lược sửa đổi
Dòng 54:
Từ năm 1910, Taft đã trải qua một số bất đồng với cựu Tổng thống [[Theodore Roosevelt]], người đã tự thành lập đảng Tiến bộ. Điều này khiến cho việc bầu cử lại cho đảng Cộng hòa gần như không thể xảy ra, nhưng họ đã vận động trên cùng một tấm vé trong cuộc tranh cử năm 1912, New York một lần nữa ủng hộ đề cử của Sherman - lần đầu tiên một phó tổng thống đương nhiệm được đề cử lại kể từ [[John C. Calhoun]] vào năm 1828.
 
Được chẩn đoán mắc bệnh [[viêm cầu thận]] vào năm 1904, sức khỏe của Sherman đã suy giảm vào thời điểm diễn ra chiến dịch tranh cử năm 1912. Chưa đầy một tuần trước cuộc bầu cử, ông qua đời tại nhà ở Utica, sáu ngày sau sinh nhật lần thứ 57 của mình và Tổng thống Taft không còn người tranh cử cùng, [[Nicholas Murray Butler]] được chỉ định làm người đồng tranh cử và nhận phiếu đại cử tri mà Sherman lẽ ra sẽ nhận được. Taft và Butler đứng ở vị trí thứ ba trong cuộc bầu cử, chỉ mang về tám phiếu đại cử tri từ [[Utah]] và [[Vermont]]. Ứng cử viên Dân chủ [[Woodrow Wilson]] và người bạnđồng tranh cử [[Thomas R. Marshall|Thomas R. Marshal]]<nowiki/>l đã thắng cử trong khi ứng cử viên Cấp tiến Theodore Roosevelt và người bạnđồng tranh cử [[Hiram Johnson]] đứng ở vị trí thứ hai. Chức vụ phó tổng thống bị bỏ trống cho đến khi Marshall nhậm chức vào ngày 4 tháng 3 năm 1913.
==Tham khảo==
{{tham khảo}}