Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Đế quốc Tây Ban Nha”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Không có tóm lược sửa đổi
Dòng 123:
Từ giữa thế kỷ 16, vàng và bạc từ các mỏ ở châu Mỹ đã tăng cường tiềm lực quân sự của [[Habsburg thuộc Tây Ban Nha]] trong một chuỗi các cuộc chiến tại [[châu Âu]] và [[Bắc Phi]]. Vào thế kỷ 17 và 18, Đế quốc Tây Ban Nha có được một lãnh thổ rộng lớn nhất trên thế giới, dù nó có trải qua sự biến động và tài sản kinh tế từ thập niên 1640. Phải đương đầu với kinh nghiệm và thử thách mới trong việc xây dựng Đế quốc, các nhà tư tưởng Tây Ban Nha đã công thức ra một vài ý tưởng tân tiến trong các đạo luật thiên nhiên, quyền tối cao độc lập, đạo luật quốc tế, chiến tranh và kinh tế - họ thậm chí đặt dấu hỏi về tính hợp pháp của [[chủ nghĩa đế quốc]] - liên quan đến những trường phái ý tưởng về tính tập thể như trường phái [[Salamanca]].
 
Những bất đồng thường xuyên với các thế lực thù địch đã gây ra các cuộc chiến về lãnh thổ, giao thương và tôn giáo mà đã góp phần không nhỏ vào sự suy tàn dần dần của đế chế Tây Ban Nha từ giữa thế kỷ 17. Trên [[Địa Trung Hải]], Tây Ban Nha thường xuyên giao chiến với [[Đế quốc Ottoman]], trên lục địa châu Âu, [[Vương quốc Pháp]] vươn lên với một sức mạnh tương đương. Ở bên ngoài, Tây Ban Nha ban đầu bị cạnh tranh bởi [[Đế quốc Bồ Đào Nha]], rồi sau đó là [[Vương quốc Liên hiệp Anh và Ireland|Liên Hiệp Anh]] và [[Đế quốc Hà Lan]]. Thêm vào đó, các lực lượng phá rối dưới sự đỡ đầu của Anh, Pháp và Hà Lan cùng với việc phạm tội quá mức của chính chủ Tây Ban Nha, sự tham nhũng gia tăng của chính phủ và sự đình trệ về kinh tế gây ra bởi các chi tiêu chí đã phần nào đóng góp cho sự đi xuống của Đế quốc này.
 
Đế quốc Tây Ban Nha tại châu Âu đã không còn là Đế quốc hạng nhất tại Châu Âu do thất bại trong [[Chiến tranh Kế vị Tây Ban Nha|Chiến tranh kế vị Tây Ban Nha]] và [[Hiệp ước Utrecht]] được kí vào năm 1713, hiệp ước đã cắt bỏ những lãnh thổ còn lại của Tây Ban Nha ở [[Vương quốc Napoli|Naples]] và các [[Benelux|quốc gia thuộc vùng đất thấp]]. Tài sản thuộc địa của Tây Ban Nha tăng lên sau đó, nhưng nó vẫn duy trì là một sức mạnh thứ hai về chính trị tại [[lục địa châu Âu]].