Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Thục Hán”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Không có tóm lược sửa đổi
Dòng 50:
Khi triều đại nhà Hán suy yếu, Lưu Bị, một người thuộc dòng dõi hoàng tộc nhà Hán, đã tập hợp được nhiều tướng tài, cùng với sự giúp đỡ của [[Gia Cát Lượng]], đã chiếm được [[Kinh Châu]] rồi sau đó là vùng [[Ba Thục]] và [[Hán Trung]]. Với những vùng đất này, Lưu Bị đã có vị thế khá vững chắc ở Trung Quốc lúc bấy giờ. Vào năm 219, [[Lã Mông]], một tướng kiệt xuất của Đông Ngô, đã tấn công và chiếm được Kinh Châu cho [[Tôn Quyền]]. Không những vậy, [[Quan Vũ]], em kết nghĩa của Lưu Bị và là dũng tướng của nước Thục, bị bắt và chém đầu. Sau khi [[Tào Phi]] truất ngôi [[Hán Hiến Đế]] năm 220, Lưu Bị đã xưng đế và lập nên nước Thục-Hán
 
Năm 222, Lưu Bị soái lĩnh hơn 10 vạn quân Thục cùng với sự trợ giúp của Man Vương [[Sa ManMa Kha]] tấn công Đông Ngô để lấy lại Kinh Châu và trả thù cho Quan Vũ (con số 70 vạn trong Tam Quốc Diễn Nghĩa chỉ là do La Quán Trung hư cấu ra). Tuy nhiên, do sai lầm chiến thuật nghiêm trọng, doanh trại của quân Thục bị [[Lục Tốn]] đốt cháy và gần như toàn bộ số quân bị tiêu diệt. Đây chính là [[trận Di Lăng]] nổi tiếng trong lịch sử Tam Quốc. Lưu Bị thất trận, phải chạy về [[thành Bạch Đế]] và một năm sau ông mất ở đó. Kế tục ông là Hậu chủ [[Lưu Thiện]]. Thừa tướng [[Gia Cát Lượng]] và đại tướng [[Lý Nghiêm]] được giao trọng trách phụ chính đại thần.
 
Thừa tướng nước Thục là Gia Cát Lượng, thay vì tấn công trả thù đã giảng hòa với Đông Ngô. Ông quyết định rằng Tào Ngụy mới là đối thủ chính, nên đã thực hiện nhiều đợt tấn công lên phía bắc nhưng đều thất bại. Cuối cùng, vào năm 234, Gia Cát Lượng qua đời trong đợt tấn công lần thứ 6 vào nước Ngụy. Người kế tục ông, [[Khương Duy]] cũng đã thực hiện 9 chiến dịch lên phía bắc, nhưng lần nào cũng không thành công. Những đợt tấn công liên tiếp của Gia Cát Lượng và Khương Duy khiến cho tài nguyên và quân đội nước Thục, vốn đã ít nhất trong 3 nước, ngày càng suy mòn và yếu dần. Hơn nữa, Hậu chủ Lưu Thiện không quan tâm cải thiện đất nước, mà chỉ nghe lời phiểm nịnh của hoạn quan [[Hoàng Hạo]], ăn chơi sa đọa, giết hại nhiều công thần, khiến chính quyền nước Thục ngày càng mục nát.