Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Giáo hoàng Giuliô II”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Dòng 26:
Bên cạnh đó, một số tác giả đương đại (có thể nhằm bôi nhọ) đã cáo buộc ông tội kê gian. Theo công đồng ly khai Pisa năm 1511, ông là một "người kê gian với những vết nhơ đáng xấu hổ"<ref>"sodomite covered with shameful ulcers". (Who's Who in Gay and Lesbian History from Antiquity to World War II, Robert Aldrich and Garry Wotherspoon, Routledge, 2001.</ref>
 
Năm 1471, Giuliano được vinh thăng làm Hồng y của [[vương cung thánh đường]] [[San Pietro in Vincoli]].<ref>{{chú thích sách|last1=Eubel|first1=Konrad|title=Hierarchia catholica medii aevi|date=1914|publisher=Libreria Regensbergiana|location=Münster}}</ref> Ông đã giữ chức giám mục (hoặc tổng giám mục) của nhiều giáo phận (tổng giáo phận) trong giai đoạn 1471-1503. Trong giai đoạn đó, ông làm Giám mục của Lausanne cho đến năm 1476, rồi làm Giám mục của Coutances là giáo phận mà ông từ bỏ vì cháu ông là Galéas della Rovere năm 1477. Ông là một người đối nghịch không đội trời chung với [[Giáo hoàng Alexanđê VI|Giáo hoàng Alexander VI]]. Trong suốt triều Giáo hoàng của Alexander, ông không hề đặt chân đến Rome.
Lúc làm [[Hồng y]], ông tuy ở độc thân, song rất phóng túng; dính líu vào nhiều vụ tranh chấp vô tận về chủ quyền trên các đô thị và tiểu quốc, nên đã duy trì và tự mình điều khiển những đạo quân đông đúc; được gọi là Giáo hoàng Chiến sĩ; cấp phát phiếu ân xá (indulgences).