Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Trận Beneventum (275 TCN)”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
nKhông có tóm lược sửa đổi
nKhông có tóm lược sửa đổi
Dòng 6:
date=275 TCN|
place=Beneventum (ngày nay là [[Benevento]]), [[Campania]], [[Italy]]|
result=Bất phân thắng bại, hoặc là [[chiến thắng]] của [[Cộng hòa La Mã|La Mã]] (tùy nguồn). Lợi thế nghiêng về La Mã. <ref name="petrosga120">Petros Garouphalias, ''Pyrrhus King of Epirus'', trang 120</ref><ref name="petrosga120">Petros Garouphalias, ''Pyrrhus King of Epirus'', các trang 415-420.</ref>
combatant1=[[Cộng hòa La Mã]]|
combatant2=[[Ipiros (quốc gia cổ đại)|Ipiros]],<br>[[Đại Hy Lạp]]||
Dòng 19:
'''Trận Beneventum '''(Năm 275 TCN) là trận chiến cuối cùng xảy ra giữa quân đội của [[Pyrros của Ipiros]] (không có đồng minh [[Samnite]]) với người La Mã, chỉ huy bởi chấp chính quan [[Manius Curius Dentatus]]. Trận đánh đã xảy ra gần Benevento, miền Nam nước Ý, trung tâm bành trướng của La Mã sau này.
 
Pyrrhus đã kiệt quệ bởi cuộc chiến tranh gần đây của ông ở Sicily và những chiến thắng Pyrros trước đó trước người La Mã. Mặc dù trận chiến là bất phân thắng bại, ông ta đã quyết định chấm dứt chiến dịch của mình tại Ý và trở về Epirus, một hệ quả của điều này, nhiều nguồn hiện đại sai lầm cho là Pyrros bị thua trận chiến này. Sự rút lui của Pyrros đã đem lại hệ quả là người Samnites cuối cùng bị chinh phục và cuối cùng là [[MagnaĐại GraeciaHy Lạp]] (''Magna Graecia'') thất bại ba năm sau đó, mà kết quả là sự thống trị của La Mã trên bán đảo Ý.
 
Một đạo quân đội La Mã hành quân về phía nam để gặp ông và xây dựng một doanh trại vững chắc gần thị trấn Malventum. Pyrros tiến đến Malventum với một đội quân ước tính khoảng 20000 bộ binh, 3.000 kỵ binh và 20 con voi, nhưng hầu hết bộ binh là người Ý. Quân đội La Mã, suy yếu bởi sự đào ngũ của lính đồng minh Ý sang phe Pyrros, có quân số khoảng 17.000 bộ binh và 1.200 kỵ binh. Lính do thám của Pyrros đã phát hiện ra trại của quân La Mã và ông đã lựa chọn mạo hiểm là tiến hành một tấn công bất ngờ vào ban đêm. Quân sĩ của ông đã mất nhiều thời gian để tới được trại hơn dự định và những người La Mã phát hiện sự tiến đến của họ. Họ đẩy lùi cuộc tấn công của quân Ipiros và Pyrros bị mất một nửa số voi không thể thay thế của mình. Ngày hôm sau, người La Mã đã tấn công. Cuộc tấn công ban đầu của họ không thành công do Pyrros sử dụng khéo léo những con voi còn lại của mình và sự kháng cự quyết liệt từ quân Khinh binh (''[[hoplite]]'') của quân Epirote, nhưng một cuộc tấn công thứ hai đã thành công trong việc khiến cho những con voi chạy tán loạn vào đội hình [[phalanx|phương trận]] của Ipiros, buộc họ rút ​​khỏi chiến trường trong hỗn loạn. Quân Ipiros đã bị phân tán trước trận đánh và những người La Mã đã có thể làm cho những voi chiến của Pyrros bị hoảng loạn (có lẽ với những mũi tên lửa), đuổi chúng quay lại đâm vào hàng ngũ quân Ipiros. Pyrros không còn lựa chọn nào khác là phải rút quân. Có sử liệu cho rằng vua Ipiros đã thảm bại ở trận này và phải tháo chạy với vài lính Kỵ binh, nhưng điều này là không chính xác. Trong khi đó, nhà sử học người Hy Lạp là [[Polybius]] thì xác định là kết cục của trận đánh không rõ ràng, thêm nữa nhà sử học [[Justinus]] (người La Mã) kể rằng quân La Mã không thể thắng nổi Pyrros<ref name="petrosga120"/>. Và, cổ sử cũng viết rằng quân La Mã đã chia làm 2 đạo và Pyrros bị một trong hai đạo quân đó đánh bại - tức là ông có quân số đông hơn, nhưng một số tác giả sau này (Niese và Schubert) phủ nhận điều ấy, có lẽ người La Mã cố tình phịa ra để biểu dương [[chiến thắng]] của mình tại Beneventum<ref name="petrosga120"/>.
 
Dẫu sao đi chăng nữa, Pyrros đã không thể hạ nổi người La Mã và gặp bất lợi về [[chính trị]].<ref name="petrosga120"/> Ông đã bỏ rơi những người Hy Lạp ở Ý cho La Mã, đem theo 8.000 bộ binh và 500 kỵ binh về Ipiros. Ông đã nói những lời cuối cùng trước khi rời Ý : ''"Đây là nơi chiến trường mà ta để lại cho bọn Carthage và La Mã"''. Trong năm 272 TCN, Tarentum đầu hàng La Mã. Năm 270 TCN, La Mã chinh phục thành phố Hy Lạp độc lập cuối cùng ở Ý , [[Rhegium]]. Bây giờ La Mã là bá chủ của tất cả những gì lúc này gọi là Ý, trừ một phần phía Bắc của sông Po, lúc đó là vùng Cisalpine Gaul.