Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Ferdinando I của Hai Sicilie”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Task 3: Sửa lỗi chung (GeneralFixes1) (#TASK3QUEUE)
Dòng 93:
 
Tanucci, người đã cố gắng ngăn cản vương hậu, đã bị cách chức vào năm 1777. Một người Anh có tên là [[John Acton, Nam tước thứ 6|John Acton]], người được bổ nhiệm đứng đầu hải quân của vương quốc vào năm 1779, đã giành được sự ưu ái của Maria Carolina bằng cách ủng hộ kế hoạch giải phóng Napoli khỏi ảnh hưởng của Tây Ban Nha, đảm bảo mối quan hệ hợp tác với [[Quân chủ Habsburg]] và [[Vương quốc Anh]]. Ông gần như trở thành thủ tướng của cả hai vương quốc. Mặc dù không phải là một nhà thám hiểm tham lam đơn thuần, nhưng ông chịu trách nhiệm chính trong quá trình biến việc quản lý nội bộ của đất nước thành một hệ thống gián điệp, tham nhũng và tàn ác.<ref name=EB1911/>
 
==Sự chiếm đóng của Pháp và Cộng hòa Parthenopaean==
Mặc dù hòa ước đã được ký kết với [[Đệ Nhất Cộng hòa Pháp]] vào năm 1796, nhưng với yêu cầu của Chính phủ Pháp, quân đội đã chiếm đóng [[Rome]] của [[Lãnh địa Giáo hoàng]], một lần nữa khiến nhà vua hoảng sợ, và theo sự xúi giục của vợ, ông đã lợi dụng sự vắng mặt của [[Napoleon I|tướng Napoléon]] (đang ở Ai Cập) và những chiến thắng của tướng [[Horatio Nelson]] để gây chiến. Ferdinando hành quân cùng quân đội của mình chống lại quân Pháp và tiến vào [[Rome]] (29 tháng 11), nhưng sau đó nhà vua vội vã quay trở lại Napoli, và khi quân Pháp tiếp cận, nhà vua đã bỏ trốn vào ngày 23 tháng 12 năm 1798 trên con tàu [[HMS Vanguard (1787)|HMS Vanguard]] của Nelson đến [[Palermo]], [[Sicily]], để lại thủ đô của mình trong tình trạng hỗn loạn.<ref name=Davis>{{cite book|last=Davis|first=John|title=Naples and Napoleon: Southern Italy and the European Revolutions, 1780-1860|year=2006|publisher=Oxford University Press|isbn=9780198207559|url=https://books.google.com/books?id=yWuH77qlSWEC}}</ref><ref name=EB1911/>
 
Quân Pháp tiến vào thành phố bất chấp sự kháng cự quyết liệt của các [[Lazzaroni (Napoli)|lazzaroni]], và với sự giúp đỡ của giới quý tộc và giai cấp tư sản, thành lập [[Cộng hòa Parthenopaean]] (tháng 1 năm 1799). Vài tuần sau, khi quân đội Pháp được triệu hồi về miền Bắc [[Bán đảo Ý]], Ferdinando đã cử một lực lượng được tập hợp gấp rút, dưới sự chỉ huy của [[Fabrizio Ruffo|Hồng y Ruffo]], để tái chiếm [[Vương quốc Napoli]]. Ruffo, với sự hỗ trợ của pháo binh Anh, tăng lữ và tầng lớp quý tộc ủng hộ Bourbon, đã thành công, đến được Napoli vào tháng 5 năm 1800, và Cộng hòa Parthenopaean sụp đổ.<ref name=EB1911/> Sau vài tháng, Vua Ferdinando trở lại ngai vàng.
 
Nhà vua, và trên hết là vương hậu, đặc biệt lo lắng rằng không nên tỏ lòng thương xót nào với những kẻ nổi loạn, và Maria Carolina (em gái của Vương hậu Pháp [[Maria Antonia của Áo|Marie Antoinette]] đã bị hành quyết trong cuộc [[Cách mạng Pháp]]) đã lợi dụng [[Emma Hamilton|Quý bà Hamilton]], tình nhân của Nelson, để xúi giục Nelson thực hiện hành vi báo thù của mình.<ref name=EB1911/>
 
==Tham khảo==