Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Không có tóm lược sửa đổi
Linhbach (thảo luận | đóng góp)
Dòng 9:
#Thủ tướng có quyền đình chỉ việc thi hành những Nghị quyết của [[Hội đồng nhân dân]] tỉnh, thành phố trực thuộc Trung ương trái với Hiến pháp, Luật và các văn bản của cơ quan Nhà nước cấp trên, đồng thời đề nghị Ủy ban Thường vụ Quốc hội bãi bỏ còn Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng thì không có quyền như vậy.
==Các nhược điểm==
Cơ chế thành lập Hội đồng Nhà nước, Hội đồng Bộ trưởng của khối xã hội chủ nghĩa khi đó được xây dựng trên [[đường lối tập trung dân chủ|nguyên tắc tập trung quyền lực]] cao độ ("tập quyền rắn"), nghĩa là [[quyền lực Nhà nước]] thống nhất tập trung vào [[Quốc hội]] (hoặc Xô viết tối cao). Theo cơ chế này thì Quốc hội, cơ quan quyền lực Nhà nước cao nhất, thống nhất tất cả các quyền [[lập pháp]], [[hành pháp]], [[tư pháp]] và [[giám sát]]. Các cơ quan Nhà nước khác do Quốc hội lập ra là để thực hiện một phần các chức năng, nhiệm vụ của Quốc hội giao cho. Vì vậy, Hội đồng Bộ trưởng chỉ là cơ quan chấp hành của Quốc hội và là cơ quan hành chính cao nhất của Quốc hội mà không phải là cơ quan hành pháp đích thực theo đúng nghĩa của nó. Quy định này làm cho Hội đồng Bộ trưởng thiếu tính độc lập tương đối trong lĩnh vực hoạt động hành chính Nhà nước như: cơ chế lãnh đạo tập thể có nhiều nhược điểm như không nhanh nhạy, không linh hoạt và khó khăn trong việc đối ngoại.
 
==Tại Việt Nam==
Thể chế thành lập Hội đồng Nhà nước và Hội đồng Bộ trưởng được quy định trong [[Hiến pháp Việt Nam 1980|Hiến pháp 1980]]. Tuy nhiên, do các nhược điểm phát sinh ra trong vai trò, chức năng của Hội đồng Bộ trưởng nên [[Hiến pháp Việt Nam 1992|Hiến pháp 1992]] đã quay về với [[Hiến pháp Việt Nam 1959|Hiến pháp 1959]] là xây dựng các cơ quan quyền lực Nhà nước theo nguyên tắc "tập quyền mềm", nghĩa là quyền lực Nhà nước vẫn tập trung thống nhất nhưng có sự phân chia, chia sẻ chức năng rõ ràng hơn giữa các cơ quan Nhà nước trong các lĩnh vực lập pháp, hành pháp và tư pháp. Hiến pháp 1992 quy định: ''"Chính phủ là cơ quan chấp hành của cơ quan quyền lực Nhà nước cao nhất và là cơ quan hành chính Nhà nước cao nhất của nước Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam"''. Với quy định này thì Chính phủ là cơ quan hành chính Nhà nước cao nhất của '''Nhà nước''' chứ không phải của '''Quốc hội''', có thể hoạt động một cách độc lập tương đối trong lĩnh vực hành chính Nhà nước.