Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Trạch Chiêu”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
nKhông có tóm lược sửa đổi
Không có tóm lược sửa đổi
Dòng 33:
'''Địch Chiêu''' ({{zh|c=翟釗|p=Dí Zhāo}}) (?-393) là người cai trị cuối cùng của nước [[Địch Ngụy]] vào thời [[Ngũ Hồ thập lục quốc]] trong [[lịch sử Trung Quốc]]. Trong thời gian trị vì của mình, ông sử dụng tước hiệu "[[Thiên vương]]", gần tương đương với hoàng đế.
 
Phụ thân của Địch Chiêu là [[Địch Liêu]], sau khi nổikhởi loạnbinh chống lại [[nhà Tấn|Đông Tấn]] vào năm [[386]], ông đã chiếm giữ một vùng lãnh thổ gần [[Hoàng Hà]] tại tỉnh [[Hà Nam (Trung Quốc)|Hà Nam]] hiện nay. Năm 387, ôngĐịch taChiêu cửđược Địchcha Chiêucử đi đánh các quận Trần Lưu (陳留, nay gần tương ứng với [[Khai Phong]], [[Hà Nam (Trung Quốc)|Hà Nam]]) và Dĩnh Xuyên (潁川, nay gần tương ứng với [[Hứa Xương]], [[Hà Nam (Trung Quốc)|Hà Nam]]), song tướng [[Chu Tự]] (朱序) của [[Đông Tấn]] đã đẩy lùi cuộc tấn công này. Cũng trong năm đó, dưới sức ép của hoàng đế [[Mộ Dung Thùy]] của [[Hậu Yên]], Địch Liêu trong một thời gian ngắn đã khuất phục trước Hậu Yên, song vào mùa đông năm [[387, ông ta]] lại nổi dậy. Năm 388, ôngĐịch taChiêu lại cố hòa giải với Hậu Yên, song sau khi Mộ Dung Thùy từ chối đề nghị đám phàn, Địch Liêu đã tuyên bố lập ra nước Ngụy độc lập.
 
Năm 390, tướng [[Lưu Lao Chi]] (劉牢之) của Đông Tấn tấn công Địch Chiêu, lúc đó ông đang trấn thủ Quyên Thành (鄄城, nay thuộc [[Bộc Dương]], [[Hà Nam (Trung Quốc)|Hà Nam]]), buộc Địch Chiêu phải bỏ Quyền Thành và chạy trốn đến kinh thành Hoạt Đài (滑台, nay thuộc [[An Dương (địa cấp thị)|An Dương]], [[Hà Nam (Trung Quốc)|Hà Nam]]). Lưu Lao Chi sau đó cũng đánh bại Địch Liêu trên chiến trường, song đã không tiêu diệt được nước Ngụy.