Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Ngô Nhân Tịnh”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
n Cập nhật thông tin
Dòng 25:
Cũng từ đó lòng của Ngô Nhân Tịnh sầu não không được yên và cũng không thể nào giải bày được sự trong sạch của mình. Ông thường than thở: "''Vẽ rắn thêm chân, ai khiến cho ta mang cái oan không giải tỏ được ư?''". Cuối đời, ông sống ẩn dật và mất tại Gia Định vào [[mùa đông]] năm ấy (1813).
 
Sau khi mất, ông được banđặt tên thụy là '''Túc Giản''', và được an táng tại làng Chí Hòa, tổng Dương Hòa Thượng, huyện Bình Dương, phủ Tân Bình, tỉnh Gia Định (nay thuộc [[thành phố Hồ Chí Minh]]). Theo sách ''Từ điển văn học (bộ mới)'', thì lúc bấy giờ Trịnh Hoài Đức có tâu xin được truy tặng cho ông, nhưng vua Gia Long không cho. Năm [[Minh Mạng]] thứ nhất ([[1820]]), cấp phu coi mộ ông. Đến năm [[Tự Đức]] thứ 5 ([[1852]]), ông mới được phụ thờ vào miếu Trung hưng công thần ở [[Huế]]<ref>Quách thi Thu Hiền, tr. 1072.</ref>.
 
==Cống hiến cho văn học==