Khác biệt giữa bản sửa đổi của “David Hunter”
Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Không có tóm lược sửa đổi |
Không có tóm lược sửa đổi |
||
Dòng 22:
'''David Hunter''' ([[21 tháng 7]] [[1802]] – [[2 tháng 2]] [[1886]]) là sĩ quan cấp [[đại tướng]] quân đội [[Liên bang miền Bắc]] thời [[Nội chiến Hoa Kỳ]]. Ông nổi tiếng vì đã không chờ lệnh tự động giải phóng nộ lệ tại 3 tiểu bang miền Nam [[Hoa Kỳ]] ([[Georgia (Hoa Kỳ)|Georgia]], [[South Carolina]], và [[Florida]])<ref>Lệnh này lập tức bị bộ chỉ huy tại Washington hủy bỏ vì sợ tạo chấn động bất lợi tại các tiểu bang dọc ranh giới hai miền Nam-Bắc.</ref><ref>Mr. Lincoln and Freedom website.</ref>. Ông cũng là chủ tọa tòa án quân sự xử án các quân nhân tham gia âm mưu ám sát [[Tổng thống Hoa Kỳ]] [[Abraham Lincoln]].
Sau khi tốt nghiệp võ bị năm [[1822]], Hunter theo quân đội cho đến năm [[1831]] thì giải ngũ về [[Illinois]] làm nghề về địa ốc và đầu tư. Năm [[1841]] ông tái ngũ và lên chức đại tá năm [[1842]]. Từ năm [[1860]], Hunter liên hệ thư từ nhiều với Abraham Lincoln, nhất là về vấn đề [[nô lệ]].
==Nội chiến Hoa Kỳ== Khi [[Nội chiến Hoa Kỳ]] bùng nổ, Hunter lên chức [[Đại tá]] và nhờ có liên quan mật thiết với tổng thống, được cử làm tướng lữ đoàn chỉ huy quân tình nguyện tại [[Washington]]. [[Tháng 7]] năm [[1861]] Hunter bị bắn trúng cổ trong [[trận Bull Run thứ nhất]] nhưng
Hunter luôn ủng hộ cho người [[Mỹ gốc Phi]] nhập ngũ và được cầm súng. Sau [[trận Fort Pulaski]], ông tuyển mộ [[Mỹ gốc Phi|dân da đen]] trong tiểu bang South Carolina và thành lập đội quân da đen đầu tiên, ''Trung đoàn 1 South Carolina (gốc Phi)''. <ref>[[Trung đoàn 54 quân tình nguyện Massachusetts]] cũng là một đội quân da đen nhưng thành lập tại miền Bắc.</ref> Tuy hành động này lúc ban đầu bị bộ tham mưu chỉ trích nhưng sau đó được chấp thuận.
==Thung lũng Shenandoah==
==Thời hậu chiến==
==Tham khảo==
==Chú thích==
|