Frederick Louis MacNeice (12 tháng 9 năm 1907 – 3 tháng 9 năm 1963) – nhà thơ, nhà văn, nhà viết kịch người Ireland sáng tác bằng tiếng Anh.

Tập tin:Macneice longley.png
Louis MacNeice

Tiểu sử sửa

 
Mộ Louis Macneice

Louis MacNeice sinh ở Belfast, Ireland. Là con trai út của John Frederick và Elizabeth Margaret. Học triết và ngôn ngữ ở Đại học Oxford. Thời gian học tại đây MacNeice làm quen với W. H. Auden và tham gia nhóm văn học “nhà thơ những năm 30” cùng với W.H. Auden, Stephen Spender và Cecil Day-Lewis. Roy Campbell đặt cho nhóm này biệt danh MacSpaunday (MACNeice, SPender, AUdeN, DAY-Lewis).

Những năm 19301936 ông dạy ngôn ngữ ở trường Đại học Birmingham. Các năm 19361940 dạy ở trường Cao đẳng Bedford. Từ năm 1941 đến năm 1940 ông làm việc tại Đài BBC. Năm 1950 được bổ nhiệm làm Giám đốc Viện AnhAthens, Hy Lạp. Louis MacNeice cũng thường xuyên đọc các bài giảng cũng như đọc thơ ở Mỹ. Năm 1958 ông được tặng Huân chương Đế chế Anh.

Ông mất ở London ngày 3 tháng 9 năm 1963.

Tác phẩm sửa

 
Một cuốn sách
  • Pháo hiệu mù (Blind Fireworks, 1929)
  • Nhật ký mùa thu (Autumn Journal, 1939)
  • Chồi non và ảo ảnh (Plant and Phantom, 1941)
  • Bàn đạp (Springboard, 1944)
  • Cầu nguyện trước khi sinh (Prayer Before Birth, 1944)
  • Tháp đen (The Dark Tower, 1946)
  • Lỗ trên trời (Holes in the Sky, 1948)
  • Những cuộc thăm viếng (Visitations, 1959)
  • Tuyển tập thơ (Selected Poems (1964)
  • Toàn tập thơ (Collected Poems (1966)
  • Tuyển tập thơ (Selected Poems, 1988)
  • Toàn tập thơ (Collected Poems, 2007)

Một số bài thơ sửa

The Sunlight on the Garden
The sunlight on the garden
Hardens and grows cold,
We cannot cage the minute
Within its nets of gold;
When all is told
We cannot beg for pardon.
Our freedom as free lances
Advances towards its end;
The earth compels, upon it
Sonnets and birds descend;
And soon, my friend,
We shall have no time for dances.
The sky was good for flying
Defying the church bells
And every evil iron
Siren and what it tells:
The earth compels,
We are dying, Egypt, dying
And not expecting pardon,
Hardened in heart anew,
But glad to have sat under
Thunder and rain with you,
And grateful too
For sunlight on the garden.
Snow
The room was suddenly rich and the great bay-window was
Spawning snow and pink roses against it
Soundlessly collateral and incompatible:
World is suddener than we fancy it.
World is crazier and more of it than we think,
Incorrigibly plural. I peel and portion
A tangerine and spit the pips and feel
The drunkenness of things being various.
And the fire flames with a bubbling sound for world
Is more spiteful and gay than one supposes -
On the tongue on the eyes on the ears in the palms of one's hands -
There is more than glass between the snow and the huge roses.
Prayer Before Birth
I am not yet born; O hear me.
Let not the bloodsucking bat or the rat or the stoat or the
club-footed ghoul come near me.
I am not yet born, console me.
I fear that the human race may with tall walls wall me,
with strong drugs dope me, with wise lies lure me,
on black racks rack me, in blood-baths roll me.
I am not yet born; provide me
With water to dandle me, grass to grow for me, trees to talk
to me, sky to sing to me, birds and a white light
in the back of my mind to guide me.
I am not yet born; forgive me
For the sins that in me the world shall commit, my words
when they speak me, my thoughts when they think me,
my treason engendered by traitors beyond me,
my life when they murder by means of my
hands, my death when they live me.
I am not yet born; rehearse me
In the parts I must play and the cues I must take when
old men lecture me, bureaucrats hector me, mountains
frown at me, lovers laugh at me, the white
waves call me to folly and the desert calls
me to doom and the beggar refuses
my gift and my children curse me.
I am not yet born; O hear me,
Let not the man who is beast or who thinks he is God
come near me.
I am not yet born; O fill me
With strength against those who would freeze my
humanity, would dragoon me into a lethal automaton,
would make me a cog in a machine, a thing with
one face, a thing, and against all those
who would dissipate my entirety, would
blow me like thistledown hither and
thither or hither and thither
like water held in the
hands would spill me.
Let them not make me a stone and let them not spill me.
Otherwise kill me.
Vườn đầy ánh mặt trời
Vườn đầy ánh mặt trời
Giá lạnh và đông cứng
Ta không giữ thời gian
Trong lưới vàng ánh sáng
Khi tất cả nói xong
Không cần xin ân giảm.
Ta tự do như tên
Khi bay về điểm cuối
Mặt đất đang kêu gọi
Cả thơ và cả chim
Ta chẳng có thời gian
Để dành cho điệu nhảy.
Bầu trời như thiên đường
Ta như chim sổ lồng
Bay lên và thách thức
Chuông nhà thờ, cứ mặc
Kêu những lời âm vang:
Ta chết đây, Ai Cập.
Không cần xin ân giảm
Dù hóa đá tim này
Ta sung sướng mừng vui
Sống cùng mưa cùng sấm
Và hai ta bước đến
Vườn đầy ánh mặt trời.
Tuyết
Căn phòng đẹp có cửa sổ nhìn xa
Những bông hồng đặt kề bên băng giá
Thuận và nghịch trong cuộc đời như thế
Hơn những gì mà ta tưởng tượng ra.
Thế giới diệu kỳ, phức tạp hơn ta tưởng
Tôi lấy quả quýt, bóc vỏ từng phần
Còn lại múi, tôi say sưa tận hưởng
Sự phức tạp của những thứ giản đơn.
Và khi ngọn lửa reo lên tí tách
Phức tạp hơn ngôn ngữ, ánh mắt nhìn
Giữa hoa hồng và tuyết ở sát gần
Có nhiều hơn lớp kính dày ngăn cách.
Cầu nguyện trước khi sinh
Tôi chưa ra đời, xin hãy nghe tôi.
Xin đừng để con dơi hút máu, con chồn trắng hay con chuột
con ma cà rồng khập khễnh đến gần tôi.
Tôi chưa ra đời, xin hãy an ủi tôi.
Tôi lo sợ loài người dựng những bức tường cao
dùng thuốc mạnh gây mê, dùng mưu mô lừa dối
trên giá đen tra hỏi, trong bồn máu dìm tôi.
Tôi chưa ra đời, xin hãy cho tôi
Dòng nước vuốt ve, hoa cỏ vỗ về và cây kể chuyện
cho bầu trời hát, cho chim và ánh sáng
ở lại trong đầu để hướng dẫn cho tôi.
Tôi chưa ra đời, hãy tha thứ cho tôi
Vì những tội lỗi của người đời, vì lời nói
khi họ nói với tôi, vì suy nghĩ khi họ nghĩ về tôi
vì sự phản bội của tôi với những người phản bội
vì cuộc sống khi họ giết người bằng tay tôi
vì cái chết của tôi khi vì tôi họ sống.
Tôi chưa ra đời, xin hãy chỉ cho tôi
Vai nào tôi phải đóng trong đời, điều gì cần thực hiện
khi cụ già rao giảng, khi quan tham chửi mắng
núi cau mày với tôi, những người yêu cười nhạo tôi
sóng trắng gọi tôi đến sự điên cuồng và sa mạc gọi
đến chỗ diệt vong và kẻ bần cùng từ chối
món quà của tôi và các con cũng chửi mắng tôi.
Tôi chưa ra đời, xin hãy nghe tôi
Những người như thú, những ai coi mình như Thượng đế
xin đừng đến gần tôi.
Tôi chưa ra đời, xin hãy cho tôi
Sức mạnh để chống lại những kẻ
muốn giết đi trong tôi con người
những kẻ biến tôi thành con đinh ốc
thành cái máy chỉ biết một việc là chém giết
và những ai phân chia nhân cách của tôi
thổi tôi như chiếc lông tơ sẽ bay
từ nơi này qua nơi nọ
hoặc như nước trên lòng bày tay
người ta hắt đổ.
Đừng để họ biến tôi thành đá, đừng cho họ đổ
Nếu không, sẽ giết chết tôi.
Bản dịch của Hồ Thượng Tuy

Tham khảo sửa

Liên kết ngoài sửa