Giữa biển cả xanh trong, đôi cá nhẹ nhàng bơi hướng về ánh mặt trời. Tôi tự hỏi: Tôi là gì giữa khoảng không gian ấy ? Không biết ở nơi đâu, có chăng cũng chỉ là một chàng hoàng tử cổ tích xưa chẳng thể thành người. Không mơ nghĩ quá xa, tôi ước rằng: Khi rong ruổi giữa biển khơi, xin ngắt cho tôi một chùm hoa biển.Vẫn còn thời gian, cố lên tôi ơi. Tôi ko thể dứt Saigon, có chăng thì những ngày cuối tuần lặng lẽ, những ngày hè rộn rã tiếng ve tôi sẽ lại về đây; nơi tôi ngắm tương lai tôi bằng ánh mắt như lúc chào đời, nơi có con đường khi xưa ngày ngày đạp xe đạp đi học, lái xe cub đi vòng vòng chơi, những buổi sáng cầm banh đi đá khắp nơi, những buổi ngắm chiều trời trong chờ đợi (mặt trời lặn). Rồi sẽ có ngày bước đi (tôi biết mà), để lại rất nhiều nuối tiếc, đó là một cô bạn mới quen đúng 1 tuần, một kèo đá banh mới đá được đôi ba trận, một nhà hàng đã làm việc trong 3, 4 năm, giảng đường và những người bạn, hai con thỏ trong lồng ở tiệm bán vật nuôi trong dự định, một bể cá chưa kịp gắn lại, một cây đàn như không dây, một ngày chưa biết trước. Nhưng rồi mình sẽ vớt vát được mà, xa tuy xa nhưng muốn gần hay không thì do mình thôi. Tôi là kẻ tồi trong mắt tôi, là một người mà tôi không biết được trong mắt từng người, đôi khi là người thương của 1 vài trái tim có hay không lí trí, kẻ ghét của 1 vài khối óc có lí trí hay không. Nhưng giống chàng chăn cừu ngày xưa một khi đã ra đi thì tưởng như đã bỏ lại tất cả nhưng lòng lại luôn tìm về đồng quê thuở nhỏ; tôi sẽ không quên ai dù đang theo bầy cừu trên triền núi, cỏ cây như thấy bạn tôi nơi đây, dù con cừu mập kia có gặm đi mất thì tôi vẫn kịp lưu giữ hình ảnh để nhung nhớ.